Ăn mày tu tiên - Chương 35 Được thôi, tôi đến ngay bây giờ
Buổi sáng sớm.
Sau khi rửa mặt xong, Tiểu Kha đi xuống nhà ăn sáng.
Hôm nay thoáng nhìn có vẻ vẫn bình thường, nhưng trên bàn ăn lại xuất hiện một kiện hàng vuông vắn.
Đây là kiện hàng bưu phẩm mà dì Lam nhận vào lúc tảng sáng ở cổng, người nhận ghi là cậu chủ nhỏ.
Nên bà đã cầm vào bên trong biệt thự, bây giờ đang nằm trên bàn ăn.
Hai chị gái đang thanh lịch dùng bữa, không mở hộp ra, rõ ràng là đợi em trai xuống mới mở.
Sau khi dì Lam giải thích nguồn gốc kiện hàng, Tiểu Kha đoán có lẽ đây là thiệp mời tiệc sinh nhật.
Cậu vội vã tháo bao bì hộp ra mà không để ý tới bữa ăn.
Khi chiếc hộp được mở ra, những vật bên trong cũng hiện ra trước mặt mọi người.
Vương Tư Kỳ cũng tỏ vẻ tò mò xem em trai mua cái gì từ bên ngoài về vậy.
Chỉ thấy một cái hộp gỗ vàng sang trọng đang lẳng lặng nằm trong bao bì.
Mở hộp gỗ ra, vật nổi bật nhất là một phong thư màu vàng, đây chính là thiệp mời tiệc sinh nhật.
Bên cạnh còn có một cái vòng tay kim cương vụn, cùng với địa chỉ buổi lễ và một số lưu ý khác.
Vương Tư Kỳ cầm cái vòng kim cương vụn lên, ngoài miệng cũng khen ngợi đẹp quá.
Vòng tay màu bạc trắng, đính năm mươi hai viên kim cương vụn xanh lam, nhìn rất đẹp mắt.
Tiểu Kha cẩn trọng để thiệp mời vào phòng mình, sau đó đưa vòng kim cương vụn cho dì Lam giữ hộ.
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Kha lại đi học.
Dì Lam sắp xếp cặp sách cho cậu, vừa nhấc cặp lên đã cảm thấy không ổn.
Hình như hôm nay cặp sách có vẻ nặng hơn ngày hôm qua gấp vài lần.
Bà nghi hoặc kéo khoá cặp ra, lôi ra vài cuốn sách dày cộp.
Dì Lam đờ người nhìn những cuốn sách vừa lôi ra, chìm vào trầm tư.
"Năm năm mô phỏng ba năm thi đại học? Y ngữ cấp 6? Cuộc đời…"
Dì Lam vừa hoang mang vừa bối rối, sao cậu chủ nhỏ lại mang những cuốn sách này về nhà?
Bà vội chạy đi tìm Vương Văn Nhã, Vương Văn Nhã cũng hết sức kinh ngạc với tin tức này.
Trong mắt cô ấy, em trai không thể nào đọc hiểu được những cuốn sách đó, chẳng lẽ em trai có bí mật khác nào?
Hôm nay là thứ sáu, ngày mai có hai ngày nghỉ, nên các học sinh đều rất vui mừng.
Cổng trường.
Vương Tư Kỳ đưa Tiểu Kha đến cổng, nói vài câu rồi vội đi làm.
Khi về đến lớp, lúc này các bạn đang tấp nập bàn luận về tin tức trên TV.
Cuộc thảo luận về bữa tiệc sinh nhật trở nên sôi nổi, giống như đang rất trông đợi vậy.
Tiểu Kha cũng ghé tai lắng nghe, nhưng ai ngờ mấy đứa con trai phía sau liếc nhìn cậu một cách khó chịu.
Chỉ có những cô bé mới muốn nói chuyện với Tiểu Kha, có lẽ vì cậu quá hung hăng với mọi người.
Tiểu Kha cũng không cảm thấy xấu hổ, miễn là người khác không nhằm vào cậu thì mọi thứ đều tốt cả.
Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã nhìn thấu nhiều điều.
"Đúng vậy, tôi nghe nói anh trai tôi nói đã đăng ký nhưng không được chọn."
"Vậy trường tiểu học của chúng ta có nhận được giấy mời không?"
"Tôi biết một người, dường như là Hứa Quân Lâm lớp ba, anh ta còn khoe cho chị tôi xem nữa."
"Chẳng sao cả, dù sao chúng ta vẫn có thể đến xem màn bắn pháo hoa đấy, tôi nghe nói sẽ được ăn miễn phí bánh ngọt nữa."
…
Nghe một lúc, Tiểu Kha mới bỗng hiểu ra.
Hóa ra họ đang nói về giấy mời dự tiệc sinh nhật à, trong lớp ba cũng có một người được mời sao.
Cậu ngồi trở lại chỗ của mình, lúc này Đỗ Tử Mặc cũng đang thì thầm thảo luận về tin tức của bữa tiệc sinh nhật với Đinh Y Nhiên.
Tiểu Kha trực tiếp ngồi vào giữa hai người, lấy quyển từ điển dày cộp Y Ngữ cấp 6 ra khỏi cặp sách.
Đỗ Tử Mặc thấy cậu đến, cũng kéo cậu tham gia trò chuyện.
"Tiểu Kha, cậu nói xem, ai tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho ai vậy?"
Điều này cậu cũng không rõ, dù sao thì đến dự lễ vẫn được ăn miễn phí bánh ngọt lớn, còn có những phần thưởng đặc biệt nữa.
"Có lẽ là một tỷ phú nào đó tổ chức sinh nhật cho con gái đấy, đến vui chơi còn được ăn bánh ngọt miễn phí, hai người cũng đi luôn đi."
Đỗ Tử Mặc cười hì hì nói được. Cậu ấy thích ăn nhất, đặc biệt là đồ ngọt.
Tiểu Kha lại kéo hai người nói nhỏ.
"Thực ra tớ có nhận được giấy mời dự tiệc sinh nhật đấy, lúc đó tớ còn có thể nhận quà tặng nữa đấy."
"Ồ!"
Hai người kêu lên một tiếng kinh ngạc, nghe nói giấy mời này rất khó có được, không ngờ Vương Tiểu Kah lại may mắn sở hữu một vé.
Trên TV nói, toàn thành phố chỉ có 1000 giấy mời thôi, những người nhận được quá ít ỏi.
Đinh Y Nhiên rất hoài nghi, nhìn Tiểu Kha một cách ngờ vực.
"Cậu có thể chứng minh cậu có giấy mời không? Không có bằng chứng thì chỉ là đang nói dối thôi."
Tiểu Kha cũng chẳng giấu giếm, lấy điện thoại ra khỏi túi và mở thông tin trúng giải ra.
"Ôi trời!"
Hai người kêu lên ngạc nhiên, tiếng hô đã vang vọng khắp lớp học, khiến tất cả bạn học tò mò vây quanh.
Nhìn thấy Tiểu Kha cầm điện thoại, ai nấy đều bất ngờ, bởi vì trường học không cho phép mang điện thoại.
Những đứa con trai nghịch ngợm ngồi phía sau dường như đã nắm được điểm yếu của cậu.
Chúng thì thầm bàn tính muốn tố cáo cậu với cô giáo.
Những lời này được Tiểu Kha nghe rõ mồn một, tu vi của cậu đã tăng lên, dù không dùng thần thức cũng có thể nghe rõ một số âm thanh.
Đây là sự phát triển của giác quan thứ sáu.
Mọi người vây quanh Tiểu Kha, trên mặt đầy ghen tỵ nhìn về thông tin trúng giải của cậu.
"Tiểu Kha, có thể đưa tớ đi cùng không, tớ cũng muốn đi lắm."
"Đúng vậy, tất cả chúng tớ đều muốn đi, nhưng không có giấy mời."
…
Tiểu Kha kiêu ngạo nói không được, cậu còn muốn đưa thêm hai chị gái đi cơ, tính ra chỉ còn một suất.
Cậu nhìn về phía Đỗ Tử Mặc đang đứng ghen tị bên cạnh, trong lòng đã quyết định sẽ mang theo người bạn tốt này đi.
"Chậc, lớp trưởng keo kiệt quá!"
"Đúng đúng, tiếc là tôi không thể bốc thăm, nếu bốc thăm chắc tôi cũng trúng thưởng đấy."
Theo những lời phàn nàn không hài lòng của bạn học, cô Lưu cũng chậm rãi bước vào lớp.
Thấy cô giáo đến, các bạn học lập tức trở về chỗ ngồi.
Cô Lưu đứng trên bục giảng, vừa định nói thì đã chú ý thấy học sinh ngồi phía sau giơ tay báo cáo.
Cô ấy đỡ cặp kính dày, nhẹ giọng nói.
"Tiểu Hổ có việc gì sao?"
Một đứa con trai to khỏe ở phía sau đứng dậy, giọng khàn khàn la lên.
"Thưa cô, chúng em thấy Vương Tiểu Kha xem điện thoại, cả lớp là nhân chứng hết!"
Câu này khiến Tiểu Kha cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, dường như cậu… vừa bị mách lẻo rồi.
Các bạn học trong lớp nhìn nhau rồi đều xác nhận đã thấy.
Ngay khi bước vào lớp, tình hình bắt đầu hỗn loạn, cô Lưu nhẹ nhàng quát lên để mọi người yên tĩnh lại.
Các học sinh chuyển sự chú ý về phía cô ấy.
Cô Lưu cũng hởi kho xử, bởi Tiểu Kha là người mà hiệu trưởng đặc biệt nhắc nhở cần được đối xử đặc biệt.
Tuy nhiên, trường có quy định không cho phép mang điện thoại vào lớp.
Sau một lúc suy nghĩ, cô Lưu dịu dàng nói với Tiểu Kha rằng không được chơi điện thoại trong giờ học, nếu không sẽ bị phạt chép thơ cổ.
Các bạn học sinh ngạc nhiên.
Quy định của trường không phải là phải gọi phụ huynh đến và giáo dục tư tưởng sao? Nhưng cô giáo lại bỏ qua một cách đơn giản như vậy?
Nếu cô Lưu có thể nghe thấy suy nghĩ của các học sinh, chắc chắn sẽ trả lời rằng:
Quy định cũng do hiệu trưởng và hội đồng quản trị nhà trường đặt ra, chẳng lẽ hiệu trưởng còn có thể phạt em ấy sao?
Đó là cách xử lý tình huống một cách khôn khéo.
Tiểu Kha gật đầu, ngọt ngào nói với cô giáo rằng mình đã hiểu.
Rất nhanh, buổi học buổi sáng kết thúc, đến giờ ăn trưa.
Tiểu Kha chưa kịp ra khỏi lớp thì đã có một nhóm học sinh lớp ba vây quanh cửa lớp một.
Hơn 10 học sinh lớp ba, mỗi người đều nhìn Tiểu Kha trong lớp học với ánh mắt khinh miệt.
Những người mới đến rõ ràng không có ý tốt, cậu thần lẩm bẩm.
Khi cậu và Đỗ Tử Mạc bước ra khỏi lớp, quả nhiên bị học sinh lớp ba chặn lại.
Một nam sinh cao gầy, cư xử tự nhiên như thể là người thân thiết, vòng tay qua vai Tiểu Kha và nói cần bàn bạc việc gì đó.
Tiểu Kha nhíu mày, dứt khoát đẩy tay cậu ta ra khỏi vai mình và nói thẳng rằng mình không có gì để bàn bạc.
Những học sinh lớp một chưa kịp đi hết, nhìn thấy Tiểu Kha bị học sinh lớp trên chặn đường liền nhanh chóng thông báo cho nhau.
Nam sinh lớp ba đó là một đàn anh trong lớp, tên Vương Thiên Hạo, cũng là một kẻ côn đồ.
Thấy Tiểu Kha không nghe lời mình, cậu ta đe dọa:
"Nếu có bản lĩnh thì đến nhà vệ sinh, coi xem tao có đánh được mày không!"
Nói xong lời đe dọa, cậu ta sắp bỏ đi thì không ngờ Tiểu Kha lại chủ động nói:
"Được thôi, tôi đến ngay bây giờ."
Mọi người hít một hơi thật sâu, không khỏi hoài nghi liệu cậu có phải là đồ đần không.
Đây là lần đầu tiên họ gặp ai tự nguyện đi nhận đòn.
Và thế là, một nhóm đông người hùng hổ tiến về phía nhà vệ sinh.
Chú Phó ở xa lắc đầu thở dài, không ngờ cậu chủ nhỏ nhanh chóng có một đám người hầu lớn như vậy.
Ngày xưa học trung học, anh ta mới chỉ có vài chục đàn em, nhưng danh tiếng đã khá lắm rồi.
Đỗ Tử Mặc đã từng thấy Tiểu Kha đánh nhau, nên không quá lo lắng, cũng đi theo đám đông về phía nhà vệ sinh.
Tiểu Hổ cũng kéo thêm vài người bạn theo chân.
Ban đầu các bạn nhỏ chỉ thích xem náo nhiệt, nhưng đoàn người dần lớn lên hơn 20 người.
Cả đoàn người tràn vào nhà vệ sinh, thậm chí chiếm gần hết không gian.
Chỉ còn khoảng 10m2 trống, nơi Tiểu Kha và Vương Thiên Hạo cùng với hơn chục học sinh lớp ba đang đứng.
"Kẻ sắp đánh mày là Vương Thiên Hạo, nhớ kỹ đấy!"
Vương Thiên Hạo vừa định tấn công thì bị ai đó la lớn:
"Thiên Hạo chó má gì, mày dám động đến lão đại của tao thử xem?"