NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại - Chương 147

  1. Home
  2. Bạch Nguyệt Quang Là Thiên Kim Giả Trong Văn Niên Đại
  3. Chương 147
Prev
Next

Thấy mẹ còn định mua giày, Tô Diên vội ngăn lại: “Mẹ, từng này đồ là đủ rồi, giày không cần mua thêm, ở nhà vẫn còn giày mới chưa mang, nếu không mang sẽ chật mất.”

Nhưng Thẩm Như quen tay hào phóng, không có khái niệm gì về tiền bạc, thấy không đáng là bao nên lại mua thêm giày mới cho hai đứa trẻ.

Tô Diên đứng bên nhìn mà đau lòng, không lâu sau tìm được cái cớ kéo mẹ ra khỏi tòa nhà bách hóa.

Thẩm Như vẫn còn lưu luyến, không muốn đi.

“Hay con đi làm việc, mẹ ở lại dạo tiếp?”

Làm sao Tô Diên yên tâm để mẹ đi dạo một mình, lập tức khoác tay bà, khuyên nhủ: “Đi thôi, Văn Yến còn nói nhớ mẹ, trước khi khai giảng, mẹ hãy đáp ứng nguyện vọng này của cậu ấy đi.”

Lâm Như bị dụ cười tươi, theo con gái rời khỏi tòa nhà bách hóa.

Lúc này, không xa vang lên một tràng cãi vã, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Tô Diên cũng nhìn theo, chỉ thấy ba người phụ nữ đang giằng co nhau, trong đó có một người chính là nữ chủ nhà dẫn cô đi xem nhà dạo trước.

Cô vô thức tiến gần, muốn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thông qua lời kể của người xung quanh và tiếng chửi bới của ba người phụ nữ, Tô Diên hiểu được đầu đuôi câu chuyện, vô cùng may mắn vì không mua căn nhà đó, nếu không bây giờ toàn là rắc rối.

Hóa ra, căn nhà đó không phải của người phụ nữ mà là của cha mẹ cô ta, cô ta chỉ ở nhờ mà thôi. Sau khi cha mẹ qua đời, theo lý thì căn nhà phải được chia cho mấy người con trực hệ này, cho dù muốn bán cũng phải được cả nhà đồng ý mới được. Nhưng cô ta tham lam, muốn nuốt trọn tiền bán nhà, nên lén lút bán đi.

Bên ngoài thì nói dối là nhà đã cho thuê.

Không biết ai đã tiết lộ chuyện này với mấy người con khác, nên mới có cảnh tượng trước mắt.

Thẩm Như không hứng thú với mấy chuyện lặt vặt này, kéo kéo tay áo của Tô Diên, muốn rời đi.

Tô Diên cũng sợ bà đứng ngoài lâu sẽ mệt, không xem nữa mà đi lướt qua đám đông.

*

Ngày tháng trôi qua từng ngày, hai đứa trẻ dần dần thích nghi với cuộc sống ở nhà trẻ, Thẩm Như cũng lấy lại hứng thú, hàng ngày chăm sóc những chậu hoa cây cảnh.

Năm ba đại học này, Khương Nguyên và Lý Thụ dùng tiền tiết kiệm mở một quán ăn nhỏ, mẹ của Lý Thụ phụ trách nấu nướng, em gái cũng theo đó lên Bắc Kinh học mẫu giáo.

Tô Diên có cổ phần trong quán ăn này, thường dẫn bạn bè đến ủng hộ.

Khương Nguyên và Lý Thụ sau giờ học sẽ đến quán giúp đỡ, ngày nào cũng rất bận rộn.

Vì quán ăn nằm gần mấy trường đại học danh tiếng nên thường xuyên đông khách, mỗi lần Tô Diên đến ăn đều đi thẳng vào phòng riêng.

Cuối tuần này, cô và Phó Mặc Bạch đến đây tận hưởng thế giới của hai người, phòng riêng yên tĩnh khiến tâm trạng thêm vui vẻ.

Tô Diên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn ra ngoài thấy người qua kẻ lại, không khỏi cảm thán: “Hai năm nay, Bắc Kinh phát triển ngày càng nhanh, có những nơi mới xây, em còn chưa đến lần nào. Ăn xong, chúng ta đi dạo nhé.”

Người đàn ông gật đầu đồng ý, sau đó báo cho cô một tin vui: “Sáng nay anh nhận được thông báo, sắp được thăng chức làm phó đoàn trưởng, bữa cơm hôm nay anh mời.”

Thực ra từ lâu đã có tin đồn này, nhưng chưa có quyết định chính thức, Phó Mặc Bạch không muốn cô vui mừng hão nên không nói gì.

Tô Diên nghe vậy mắt sáng rực lên, quan tâm nhất là: “Lương có tăng không? Tăng bao nhiêu?”

“…”

Người đàn ông nhìn cô, suýt nữa bật cười: “Em có thể kiên nhẫn chờ đến tháng sau khi anh nhận lương rồi hỏi không? Cụ thể tăng bao nhiêu, anh cũng không biết.”

Tô Diên không muốn làm khó anh, nâng ly nước lên, cười nói: “Chúc mừng anh, hy vọng anh tiếp tục nỗ lực!”

Phó Mặc Bạch cụng ly với cô, hứa rằng mình sẽ cố gắng.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 147"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com