Bất Bại Chiến Thần - Chương 50
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Đọc truyện tương tự Đỉnh cấp thần hào được cập nhật nhanh nhất trên лhayhȯ
Chương 50: Cô nói ai là chó hả?
“Mẹ, nói không chừng chị và anh rể đang ở trên đó!” Tần Y chỉ tay lên phía tầng cao nhất nói.
Lúc này một giọng nói lạnh lùng bên cạnh truyền đến: “Tên phế vật đó e rằng một đóa hoa cũng mua không nồi?”
Lại có thêm một người cười nhạo nói: “Nhìn người ta tổ chức kỷ niệm phô trương như vậy, không chừng chị của cô đang ghen tị núp ở xó nào rồi ấy chứ!”
Đoàn người của nhà họ Tần đi
qua.
“Tốt xấu gì chúng tôi cũng là khách VIP ngồi ở hàng ghế đầu, đỡ hơn mấy con chó ngồi ở cuối góc canh cửa.” Tần Y đanh đá đáp lại.
“Cô nói ai là chó hả?” Tần Phi tức giận bước đến, giơ tay lên định đánh Tần Y.
Chu Ngọc Thúy kéo Tần Y ra sau lưng mình: “Cậu thử đụng vào con gái tôi thử xem? Nó sắp được gả vào nhà họ Tô đấy.”
“Đừng có khoe khoang nữa,
không có nhà họ Tần thì các người chẳng là cái thá gì cả.” Tần Phi chẳng thèm để ý tới.
Ngay lúc này người thanh niên trẻ tuổi trước đây đến đón Tần Y bọn họ đột nhiên xuất hiện, cung kính nói: “Cô Tần, buổi tiệc vẫn chưa kết thúc, tổng giám đốc Tô sợ cô mệt nên đã bao hết quán cà phê đối diện, có thể đến đó để xem sự náo nhiệt của bên này.”
Tần Y đang định mở miệng từ chối, đã bị Chu Ngọc Thúy cướp lời: “Thông gia nghĩ thật là chu đáo, vậy cung kính không bằng tuân lệnh vậy.”
Nói xong, còn nhìn ông cụ Tần với ánh mắt bĩu cợt, rời đi trong sự ghen tị cùa đám người đứng đó.
Lúc này Tần Tích cũng đã lên tới tầng trên cao, thang máy vừa mờ ra đã bị cảnh trước mắt làm cho choáng ngợp.
Trong không gian rộng lớn, ngoại trừ đồ vật mái vòm thì xung quanh đều là kính, thoạt nhìn có thể nhìn thấy cảnh đêm ở Giang Châu, nhưng đều khiến cô thích nhất chính là khi ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời, tưởng chừng như
chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào được những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.
Lúc này mặt đất trải đầy những bông hồng, phía cửa sổ trước mặt cô có một bóng người mặc quân phục đang đứng, chắp tay ở phía sau, đứng ngắm nhìn cảnh đêm của Giang Châu.
Đột nhiên Tần Tích có cảm giác rất quen thuộc với người này.
Chiều cao, dáng người, dáng đứng, rất giống với người đấy, chỉ khác ở đây là trang phục.
Hôm nay vốn dĩ là ngày kỷ niệm kết hôn của cô và Dương Thần, người dẫn chương trình đã nói hai điều, rất giống với câu chuyện của bọn họ, lẽ nào…
Hơi thở Tần Tích đột nhiên có chút gấp gáp.
Cũng chính lúc này, người đang đứng chắp tay phía sau đó xoay người lại.
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, Tần Tích sững sờ.
Quả nhiên là anh!
“Thật sự là anh sao!” Đôi mắt Tần Tích ửng đỏ, giọng nói có chút run rẩy.
Dương Thần gật đầu, nghiêm túc nói: “Năm năm trước, tại vì anh mà em đã chịu biết bao nhiêu uất ức, nhận lấy bao nhiêu lời phỉ báng, bây giờ thân anh khoác lên bộ y phục này xin thề, từ hôm nay trở đi tuyệt đối sẽ không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
“Bịch!”
Vừa nói xong, Dương Thần đã quỳ xuống, lấy ra chiếc nhẫn lấp
lánh màu hồng, chính là chiếc nhẫn trị giá năm tỷ mà lúc nãy Tần Tích nhìn thấy trong buổi tiệc.
“Tần Tích, anh yêu em, em có đồng ý gả cho anh không?” Dương Thần hỏi bằng tất cả sự chân thành từ trái tim anh.
Ngay lúc này, một bản nhạc dương cầm vang lên, vài chiếc trực thăng bay xung quanh tòa nhà của khách sạn Tinh Quang, thả những cánh hoa hồng từ trên bầu trời xuống.
Giống như một thác nước hoa
hồng, những bông hoa tuôn xuống từ mái vòm của tòa nhà.
Tiếng pháo vang lên, một giây sau đó, pháo hoa đủ màu sắc rực rỡ tỏa ra trên bầu trời.
Tần Tích nhìn người đàn ông đang quỳ gối trước mặt mình, vô thức đã rơi nước mắt.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks