NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Next

Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài - Chương 1 Anh nuôi heo thật à

  1. Home
  2. Binh Vương Toàn Năng Của Nữ Tổng Tài
  3. Chương 1 Anh nuôi heo thật à
Next

Chương 1: Anh… nuôi heo thật à?
Trong văn phòng tổng giám đốc, sương khói lượn lờ.
Tò Ngọc nhìn chàng trai đang ngồi thảnh thơi trên sô pha, nhíu mày hỏi: “Anh là chiến hữu của anh trai tòi thật sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi và anh trai cò là chiến hữu cách mạng, anh em vào sinh ra tử đấy!” Tiêu Viền vừa cười vừa gật đầu, con nhóc này ở ngoài còn xinh hơn trên ánh!
Da dẻ nõn nà, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, còn có cả… hai ngọn đồi đầy đặn thu hút ánh mằt của anh.
“Tại sao anh trai tòi lại không trở về?”
“Nửa tháng trước, cò gọi điện cho anh cô, bảo là đang gặp chút chuyện muốn anh ta có thế trở về giúp cò… Sau khi nhặn được điện thoại của cô, anh ta lập tức xin nghỉ dài hạn với cấp trên nhưng lại không được phê duyệt, vì đang có nhiệm vụ quan trọng cần một Binh Vương như anh ta đi làm”.
Vẻ mặt Tò Ngọc khẽ thay đối, lo lắng nói: “Nhiệm vụ gì vậy, có nguy hiểm
không?”
“Nhiệm vụ tuyệt mật, tòi cũng không biết”.
“Vậy thì khi nào anh ấy mới có thể trở về?”
“Anh ta ra nước ngoài thì ít nhất cũng phải nửa năm đấy!”
“Hả?”
Tiêu Viền rít điếu thuổc một hơi sâu: “Trước khi anh trai cô đi, anh ta đã nhờ tôi tới giúp có giải quyết vấn đề, nói đi, cò đang gặp phải chuyện gì?”
Tò Ngọc nhìn Tiêu Viền với ánh mắt nghi ngờ: “Anh cũng là Binh Vương đặc chủng sao?”
“Không phải, tôi phụ trách còng tác hậu cần”.
“Hậu cần? Cụ thế là làm việc gì?”
“Nuôi heo”.
“Cái gì cơ? Nuôi heo?”, Tô Ngọc sững sờ.
“Phải, tôi nói cho cò biết, tòi là chuyên gia nuôi heo trong liên đội đấy, còn lập công nhờ nuôi heo nữa cơ, tôi…”
“Được rồi!” Tô Ngọc không nghe nổi nữa, ngât lời Tiêu Viền: “Tôi không cảm thấy một người nuôi heo có thế giải quyết được vấn đề giúp tòi”.
Tiêu Viền cười nhạt: “Ha ha, cò còn chưa nói cô gặp phải vấn đề gì, làm sao biết tòi không giải quyết được chứ?”
“Vấn đề gì thì tôi tạm thời không thể nói cho anh biết, nhưng tôi có thế nói với anh rằng, tòi cần một người có thế bảo vệ được sự an toàn của cá nhân tòi và em gái tòi, anh chỉ là một người nuôi… phụ trách hậu cần thì không thê’ nào đủ năng lực bảo vệ chúng tỏi được!”
“Ai bảo nuôi heo thì không đủ năng lực bảo vệ các cô chứ? Tôi nói cho cô biết, lúc ấy, liên đội của chúng tôi có một con heo thành tinh, nó nhảy ra khỏi vòng bảo vệ cao gần hai mét, mấy tên Binh Vương … bao gồm cả anh trai cò cũng không thể nào ngăn lại được, kết quả vần phải đế tòi băt lại… vậy nên cũng có thế thấy được rằng, kỹ năng của tôi không hề kém anh trai cô!”
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viên khoe mẽ về sự lợi hại của bản thân thì không nhịn được, tay day thái dương, từ khi nào mà
anh trai mình trở nên không đáng tin cậy như vậy, sao lại tìm tên này tới đây cơ chứ! Thôi vậy, vần cứ làm theo kế hoạch, đi thuê vài vệ sĩ vậy!
“Anh Tiêu, vấn đề của tòi, tòi có thê’ tự giải quyết được, anh vẫn nên nhanh chóng trờ lại quân đội đi”.
“Tòi không về đâu”.
“Tại sao?”
“Tôi bị đuối rồi”.
Tô Ngọc cạn lời, bị quân đội đuối rồi sao?
“Vậy sau này anh có dự định gì không?”
“Tôi và anh trai cô là anh em, em gái anh ta cũng là em gái tôi, vậy nên dự định sau này của tôi chính là ở lại thành phố Long Hải một thời gian đế giúp có giải quyết vấn đề”.
Tò Ngọc cảm thấy nhức đầu, đây đàu phải giải quyết rẳc rối cho cò, rõ ràng là anh đang mang rắc rối tới cho cô mà!
Nói thật, ấn tượng của cò với Tiêu Viền cũng không được tốt, hơn nữa, có còn có một sự hoài nghi rất lớn với năng
lực của anh, đến một con heo cũng không nuôi nối thì làm sao có thế tròng chờ anh bảo vệ cô và em gái cô được chứ?
Bây giờ cò đang rất thắc măc rằng có phải anh trai có thấy tên này không có nhà đế về nên thương hại anh, giới thiệu anh tới đây không? Hay là cô sằp xếp cho anh một còng việc?
Cò còn chưa nghĩ ra nên sắp xếp Tiẻu Viền như thế nào thì một trợ lý nữ đi đến: “Sếp Tô, Nhậm Khôn tới rồi!”
Tò Ngọc nhíu mày: “Anh ta tới đây làm gì? Không gặp!”
“Ha ha, tại sao lại trốn tránh không gặp anh thể?”, cửa văn phòng bị đấy ra, một thanh niên người toàn đồ hiệu, trong tay cầm một đóa hoa hồng bước vào.
“Nhậm Khôn, ai cho anh vào đây?”, khuôn mặt xinh đẹp của Tò Ngọc trớ nên lạnh lùng, ánh mât lộ vẻ chán ghét.
“Tiêu Ngọc, mấy ngày không gặp, em lại càng quyến rũ hơn rồi”, đòi mát thèm khát của Nhậm Khôn ngó qua ngực Tò Ngọc, giơ hoa hồng lên: “Thích không? Tặng cho em đó”.
Tô Ngọc không nhận, giọng điệu lạnh lùng: “Anh tới đây làm gì?”
“Ha ha, anh nghe nói em muốn tìm vệ sĩ nên tới dâng cao thủ cho em này”, Nhậm Khôn nói xong thì vỗ tay hai cái: “Vào đây!”
Nhặm Khôn vừa dú1 lời thì một chàng trai dáng người khỏe khoắn, mặc bộ vest màu đen, đeo kính râm bước vào, trồng khá đáng sợ.
“Tiểu Ngọc, đế anh giới thiệu với em người đàn òng lợi hại này, anh ta đã từng đi nghĩa vụ quân sự ờ đại đội đặc chủng Lang Nha… em có biết Lang Nha không? Là đại đội đặc chủng lợi hại nhất được chiếu trên tivi đó, một mình anh ta đánh mười mấy người cũng không có vấn đề gì đàu…” Nhậm Khôn vổ lồng ngực vạm vỡ của chàng trai, giới thiệu.
“Lang Nha? Ha ha, anh đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi à?”, không đợi hắn bốc phét xong, một giọng nói châm chọc đã vang lên từ bên cạnh.
Sâc mặt Nhậm Khôn tối sầm xuống, quay đ’âu lại trừng mát với Tiêu Viẻn: “Thằng kia, mày là ai?”
“Tôi là vệ sĩ của sếp Tô”.
“Vệ sĩ?”, Nhậm Khôn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá Tiêu Viẻn: “Mày á?”
“Phải, chính là tôi”.
“Mẹ kiếp, con chó con mèo ờ đâu ra mà cũng dám tới đây làm vệ sĩ cơ á?” Nhậm Khôn lạnh lùng cười khinh bỉ: “Mày bị loại rồi, mau cút đi’”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ngọc thay đổi, cô định lên tiếng, nhưng lại thấy Tiêu Viền chậm rãi đứng lên: “Anh… là cái thá gì mà bảo tòi cút?”
Nhậm Khôn đứng ngẩn người ra, sau đó tức giận, mẹ kiếp, một thằng vệ sĩ mà cũng dám nói với hãn như vậy sao?
“A Long, đánh nó cho tỏi!”
“Vâng!”
Thanh niên vạm vỡ thấy ông chủ nói vậy thì cất bước tiến lên, chuần bị ra tay.
“Dừng lại!”
Tô Ngọc lạnh lùng lên tiếng: “Nhậm Khôn, đây là văn phòng của tòi, không phải chỗ đế anh ra oai!”
“Tiếu Ngọc, bây giờ lừa đảo nhiều lắm, em đừng bị mấy thứ chó mèo này
lừa gạt! Anh bảo A Long thử hắn, xem hắn rốt cuộc có bản lĩnh làm vệ sĩ cho em không!”
Tô Ngọc nhìn Tiêu Viền không nói gì, thật ra cô cũng muốn biết tên này rốt cuộc có tài năng gì hay không.
Bây giờ có bộ đội đặc chủng của Lang Nha gì đó tới làm đá thử vàng, có lẽ có thế giúp cô nhìn ra điều gì đó!
Nhậm Khôn thấy Tô Ngọc không ngăn cản thì rất vui mừng, chi cần để A Long thế hiện ra chút thực lực, hạ gục tên ngốc này, vậy hẳn có thế ờ lại bên cạnh Tô Ngọc rồi… Đến lúc đó, ha ha ha, xem cò làm sao mà thoát khỏi lòng bàn tay hắn được!
Nghĩ vậy, Nhậm Khôn vô cùng phấn khích, vung tay: “A Long, hạ hắn cho tòi?”
Thanh niên vạm vỡ cười một cách dữ tợn, lao về phía Tiêu Viễn, hung hăng đấm cho anh một cú.
“Lang Nha đúng không? Đế ông đày đánh cho mày thành Cấu Nha!”
Ngay khì nắm đấm của thanh niên vạm vỡ sắp đánh vào mặt Tiêu Viển, anh chuyển động nhanh như chớp và đồng
thời tung ra một cú đấm.
Bốp.
Nắm đấm của hai người va chạm trên không trung, phát ra một âm thanh nặng nề.
Giây tiếp theo, thanh niên vạm vỡ kêu lên thảm thiết rồi ngã ngửa ra sau, đặp thật mạnh vào người Nhậm Khôn.
“Ai ui… mẹ kiếp, cút ra, đè chết òng đây rồi!”
Nhậm Khôn bị đẩy ngã trên nền đất, không ngừng kêu gào thảm thiết.
Thanh niên vạm vỡ ôm lấy phần cổ tay bị gãy của mình, nén đau bò dậy, ánh mắt hắn nhìn Tiêu Viền đã tràn đầy sợ hãi.
Tiêu Viển chậm rãi bước tới, giầm một chân lên người Nhậm Khôn, cúi người hỏi: “Anh Nhậm đúng không? Bây giờ anh nói xem, tòi có thực lực làm vệ sĩ cho sếp Tô chưa?”
“Ai ui… Cái thằng này, mẹ mày…”
Bốp.
Tiêu Viễn tát vào mặt Nhậm Khôn: “Giữ mồm, giữ miệng cho sạch vào, đừng
mờ miệng ra là mẹ này mẹ kia, đừng nghĩ rằng anh họ Nhậm là có thế thích làm gì thì làm, hiếu chưa?”
Cơn đau như thiêu đốt khiên Nhậm Khôn suýt chút nữa điên lẻn, hắn đường đường là cậu chủ nhà họ Nhặm, làm gì có người nào dám tát vào mặt hắn như vặy chứ?
“Con mẹ mày…”
Bốp.
Lại một cái tát nữa, nhưng lần này còn mạnh hơn cả lần trước.
“Anh không nhớ được lâu à? Lúc ở nhà, nói chuyện với bố mẹ anh cũng mẹ này mẹ kia à?”
“Mày… tháng này, mày có biết tao là ai không?”, Nhậm Khôn không dám mắng tiếp, tức giận nói.
“Này, anh có thể sáng tạo một chút được không? Đã thời đại nào rồi mà vần còn nói câu này? Tôi mặc kệ gia cảnh nhà anh thế nào, cũng mặc kệ bố anh là ai… Tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, tôi có đủ thực lực làm vệ sĩ cho sếp Tô không?”
Nhậm Khôn khẽ cắn môi: “Có!”
Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, đầu hàng trước đã!
“Tiêu Viển, thả anh ta ra đi!”
Tò Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, với gia cảnh Nhậm Khôn, không thế đãc tội quá sâu.
Tiêu Viền gặt đầu, nhấc chân đang giảm lên người Nhậm Khôn ra: “Anh Nhậm, có tôi ờ đây, sự an toàn của sếp Tò không cần anh phải nhọc lòng nữa! Bây giờ, anh và tên bộ đội đặc chủng Lang Nha của anh… cút đi!”
Nhậm Khôn bò dậy từ dưới đất lèn, trừng mắt nhìn Tiêu Viển, khuôn mặt lộ ra vé nham hiểm: “Thắng ranh…”
“Cút!” Tiêu Viển giơ nắm đấm lên khiến Nhậm Khôn sợ tới mức bỏ chạy.
Đợi sau khi Nhậm Khôn chạy ra khỏi văn phòng, tiếng hét lại truyền đến từ bên ngoài: “Thảng ranh, con mẹ mày, mày cứ chờ đó… ông đây nhất định sẽ giết mày!”
“Chị Lan, chị ra ngoài trước đi”. Tô Ngọc nói với nữ trợ lý.
“Vâng”, nữ trợ lý gặt đầu, nhìn Tièu Viền rồi xoay người rời đi.
cửa văn phòng đóng lại, Tô Ngọc ngồi xuống, nhìn chằm châm Tiêu Viẻn:
“Anh… nuôi heo thật sao?”
“Đương nhiên rồi, lừa cò làm gì”, Tiêu Viền gật đầu, anh không nói dối, nhưng mà ‘heo’ trong miệng anh không phải là heo dùng đế ăn thịt.
Tò Ngọc há hốc mồm, cò rất muốn hỏi một càu, nuỏi heo lợi hại đến vậy sao?
Nhưng cò lại không dám hỏi nhiều, vừa rồi cò đã suy nghĩ kỹ một điều, mặc kệ tên này mạnh hay yếu, ít nhất thì cò có thế chắc chăn râng, người này có thể tin tưởng được, nếu không thì anh trai cò sẽ không bảo anh tới đây đâu!
Hơn nữa, anh trai thương cô và em gái như vặy, sao có thế tìm một tên yếu ớt tới giải quyết vấn đề cho cò được chứ?
Nqhĩ vây, cò bèn đưa ra quyết đinh.

Next

Comments for chapter "Chương 1 Anh nuôi heo thật à"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com