Buổi Xem Mắt Bất Ổn - Buổi Xem Mắt Bất Ổn - Chương 5
16.
Trần Hoài Chi chăm sóc tôi rất chu đáo, phải nói là tận tình tận tâm chăm sóc. Không cho tôi gọi đồ ăn ngoài, bảo rằng đang tuổi ăn tuổi lớn phải chú ý đến sức khỏe.
Tôi: “Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”
Mỗi ngày đến giờ cơm tiếng chuông cửa đều vang lên.
Còn đúng giờ hơn cả đặt đồ ăn ngoài.
Một ngày ba bữa, không chậm không trễ, nó làm thay đổi toàn bộ lịch trình của tôi. Nếu chẳng phải tại cậu ấy nấu ăn ngon, tôi đã tẩn cậu ấy một trận.
Nhưng ăn ké miết cũng ngại nên tôi muốn trả tiền lại cho cậu ấy.
Vào lúc đó khuôn mặt của Trần Hoài Chi méo xẹo, cậu ấy bảo làm vậy là làm nhục cậu ấy.
Tôi: “Cậu trâu bò.”
Ban đầu tôi còn lịch sự nói “Cảm ơn”, “Vất vả rồi”, “Phiền cậu quá”. Nhưng tính tình cậu ấy bất thường, không nghe được lời khách sáo.
Tôi nói “Cảm ơn”, cậu ấy có thể lý luận chế nhạo tôi cả chục lần.
Nên sau đó:
“Trần Hoài Chi, có cơm chưa?”
“Trần Hoài Chi, đến giờ ăn rồi.”
“Trần Hoài Chi, ngày mai tớ muốn ăn cánh gà chiên coca.”
…..
Sau một thời gian chúng tôi ngày càng hòa hợp tự nhiên với nhau hơn.
Phảng phất khoảng thời gian 10 năm không tồn tại giữa chúng tôi. Dù trải qua bao lâu, chúng tôi vẫn mãi là chúng tôi.
17.
Phần truyện tranh tôi vừa mới đăng tải bị độc giả phàn nàn. Bọn họ nghi ngờ tôi chưa từng thấy qua bóng dáng đàn ông.
Họ nói rằng không có phản ứng bùng nổ trong mấy bức vẽ. Tôi chỉ giỏi cốt truyện, còn này thì thôi, tôi chẳng thể làm được.
Để có thể phát triển bản thân, tôi định kiếm một người mẫu nam để tìm cảm hứng.
Ma đưa lối quỷ dẫn đường xong đầu óc tôi hiện ra một bóng người. Tôi thầm mắng bản thân bỉ ổi, lại không thể nào làm theo lý trí được.
Suy cho cùng thì nhìn cậu ấy bây giờ cũng rất thuận mắt.
“Trần Hoài Chi, cậu vẫn xem chúng ta là bạn tốt đúng không?”
Cậu ấy không nói gì cả.
“Vậy thì cậu có thể giúp tớ một việc không?”
“À thì làm người mẫu cho tớ.”
Sợ cậu ấy nghe không hiểu, tôi lại bổ sung thêm:
“Là loại cởi quần áo ấy.”
Cậu ấy đang uống nước, xong phun ra hết.
Sặc tới mức cả mặt và cổ đều ửng đỏ lên.
Tôi vỗ nhẹ lưng cậu ấy để cậu ấy hít hở thông thuận hơn.
“Được không? Tớ cần một câu trả lời chắc chắn.”
Giọng cậu ấy khàn khàn:
“Mơ đi.”
“Trần Hoài Chi, cậu không biết tương thân tương ái hả?”
“Cậu không nhớ ai lấy thú cưng yêu quý nhất của mình tặng cho cậu hả? Ai đem kẹo đường bản thân thích nhất đưa cậu ăn hả? Ai ăn cơm giúp cậu khi cậu kén ăn, ai chịu đòn chung với cậu? Ai bảo vệ cậu? Ai đã mua cho cậu cây kem 5 tệ khi trong túi chỉ còn 4 tệ hả?”
“Chẳng lẽ cậu quên hết rồi hả?”
Càng nói càng mạnh miệng.
Càng nói càng kích động.
Càng về sau, vẻ mặt Trần Hoài Chi càng câm nín.
“Tống Vi Vi, cậu đã nói điều này bao nhiêu lần rồi?”
Ai biết chứ, miễn vẫn xài được là OK.
Tôi trông mong nhìn cậu ấy.
Cậu ấy xoay đầu, ánh mắt tránh né. Tuy không nói nhưng hành động lại biểu hiện. Bực bội từ đâu trào dâng trong lòng tôi, cảm giác mất mát không thể diễn tả được.
“Quên đi, tớ tìm người khác.”
Tôi quay lại định rời đi. Bỗng dưng cổ tay bị nắm lấy.
Cậu ấy hít một hơi thật sâu. Nụ cười mang nét tức giận.
“Cậu định tìm ai?”
“Nói thật thì ban đầu tớ muốn người họ Trần nào đó, nhưng họ Trần đó không đồng ý, nên chắc tớ sẽ chi tiền để mời người khác.”
Đôi mắt cậu ấy cuồn cuộn cảm xúc cuối cùng hóa thành một hồ nước gợn sóng.
“….. Cậu không thể hỏi tớ thêm vài lần nữa sao? Sao lại dè dặt như vậy?”
“Được rồi. Cậu đồng ý không? Cậu đồng ý không? Cậu đồng ý không?”
Cậu ấy đờ người trong giây lát, khuôn mặt ửng hồng.
“Khi nào?”
“8 giờ tối nay, nhớ tắm rửa sạch sẽ đó.”
“….”
18.
8 giờ tối.
Tôi đã dọn dẹp xong phòng vẽ tranh.
Chuông cửa vang lên. Mở cửa ra thì thấy một người đàn ông mặc đồ ngủ kín mít từ đầu tới chân.
Môi mỏng mím chặt, biểu cảm cứng đờ, tóc vẫn còn nhiễu nước. Đai lưng thắt qua eo để lộ vòng eo rắn rỏi săn chắc.
Tôi lén véo ngón tay để ngừa mình cười ra tiếng. Tôi chưa từng thấy dáng vẻ này của cậu ấy, như gặp kẻ thù không đội trời chung vậy.
Tôi đưa cậu ấy vào trong phòng.
Chỉ có một chiếc giường và một chiếc số pha nhỏ bên cửa sổ, còn lại là kệ gỗ và bản thảo rơi tứ tung.
“Tớ ngồi ở đâu?” Giọng cậu ấy trầm khàn.
“À trên giường đấy.”
Để bầu không khí hòa hợp hơn tôi đặc biệt chỉnh đèn sang tông ấm.
Tôi đã bày biện lại giá vẽ.
Trần Hoài Chi ngồi bên mép giường, tay nắm chặt đai lưng, tựa như đang phân cao thấp với chính mình.
Tôi bảo cậu ấy mau mau cởi ra.
Cậu ấy chăm chú nhìn tôi hồi lâu rồi bỗng dưng thở dài.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh miết nhẹ đai lưng, áo choàng tắm trở nên lỏng lẻo.
Lộ ra phần ngực trần, cơ bụng rõ ràng, đường nét gọn gàng, vừa đúng vừa đủ, cả người đều lộ ra mùi vị nam tính nhưng lại không lố.
Áo choàng tắm được cởi ra phân nửa, bên dưới là đường nhân ngư lúc ẩn lúc hiện.
Cổ họng tôi khô khốc, định mở miệng kêu dừng nhưng lại thấy người đàn ông nhắm mắt lại, vẻ mặt thấy chết không sờn.
Bàn tay di chuyển nhanh chóng cùng với hơi thở hổn hển, tất cả đều được phơi bày trần trụi.
“….”
Nhìn đến nơi nào não tôi trống rỗng đến nơi đấy. Tại sao cậu ấy, cậu ấy lại không mặc gì bên trong hết thế kia.
Tôi nói cởi quần áo, chứ có phải cởi sạch bách quần áo đâu.
Cậu ấy chậm rãi mở mắt ra, làn da trắng như sứ của cậu ấy dần dần ửng đỏ.
“Cậu vẽ đi.”
Đầu ngón tay của đều cuộn tròn lại. Thật ra tôi cũng muốn vẽ lắm chứ, nhưng giờ tay cầm bút run rẩy hết cả. Tôi không dám nhìn cậu ấy tí nào luôn.
“Ừm, thật ra cậu chỉ cần để lộ phần trên là được rồi.”
Cậu ấy phản ứng lại, khuôn mặt đen thui thùi lùi.
“Vậy sao cậu không kêu dừng?”
Chẳng lẽ giờ tôi thừa nhận tôi cũng muốn nhìn sao, ngu chắc.
Cậu ấy yên lặng quấn chiếc khăn tắm vòng quanh eo mình.
Người động tâm cũng động.
Đáy mắt trong veo nhưng lại trông như sóng vỗ mạnh vào đá ngầm. Không khí trở nên cô đọng lại, yên tĩnh lắng đọng, cậu ấy nhìn tôi, tôi nhìn tranh vẽ.
Bốn tiếng đồng hồ trong đêm đó là khoảng thời gian gian nan nhất tôi trải qua.
19.
Sau khi trải nghiệm hình ảnh đó, giờ đầu tôi cứ hiện đi hiện lại bóng dáng ấy mãi.
Có rất nhiều cảm hứng nhưng lại chẳng thể vẽ ra.
Tôi đã ở trong phòng vẽ liên tục vài ngày đến quên mất luôn thời gian. Trần Hoài Chi thường lo lắng bởi vì không liên lạc được với tôi, vậy nên tôi đưa chìa khóa dự phòng nhà mình cho cậu ấy.
Cậu ấy sẽ nấu cơm rồi mang đồ ăn qua cho tôi.
Đêm đó, tôi đang nghĩ đến một cốt truyện khác. Tôi nói với Trần Hoài Chi rằng mình sẽ không ăn tối.
Thuận tay ném quần áo bẩn vào máy giặt vừa mới sửa chữa. Đặt hẹn giờ xong tôi cũng không qua tâm đến nó nữa.
Sau đó đi thẳng vào phòng vẽ. Đeo tai nghe, chìm trong thế giới của riêng mình.
Khi tôi bước ra khỏi phòng vẽ thì cũng đã ba giờ sáng.
Ở huyền quan, có đặt một một bát súp. Nguội lạnh rồi, chắc đã để được một lúc lâu.
Cũng chẳng gửi tin nhắn, cũng chẳng thèm mang vào, tri kỷ đến kỳ lạ.
Sau đó càng kỳ lạ hơn, Trần Hoài Chi cứ liên tục nhìn tôi với ánh mắt nặng nề từ ngày này qua ngày khác, sắc mặt càng lúc càng đen.
Ăn cơm với tôi cũng không thèm nói câu nào luôn. Chỉ có tiếng chén dĩa va chạm vào nhau khi dọn dẹp. Giống như đầu bếp gia đình nấu ăn trong yên lặng.
Tôi bận vẽ nên không nhận thấy điều gì khác thường về cậu ấy. Đến bây giờ nhìn kỹ lại thì sốc vãi luôn.
Đôi mắt cậu ấy đầy tơ máu, quầng thâm mắt xanh đen, giống y chang nghệ sĩ thất bại.
Gọi tắt là kẻ lang thang.
Tôi ngập ngừng hỏi:
“Cậu gặp chuyện đả kích gì à?”
Thay vì trả lời, cậu ấy nhìn chằm chằm vào cổ tôi. Giọng đều đều.
“Bị gì vậy?”
“Hả?”
Khuôn mặt tôi ngơ ngác. Cầm lấy gương soi thì thấy trên cổ có nhiều đốm đỏ. Đều là bị gãi tới trầy.
“Chắc là bị muỗi cắn.”
Mặt cậu ấy căng cứng.
“Sao nhà cậu lại có dép lê của nam?”
“????”
Sao lại tự nhiên lạnh lùng đặt câu hỏi này thế. Nhớ lại thì hôm trước đi siêu thị mua đồ, dép lên khuyến mãi mua một tặng một.
“À, cái đó sao, tớ mua cho cậu đó.”
Không tốn tiền mua, quá tuyệt vời.
Cậu ấy nhàn nhạt hỏi lại:
“Thật sao? Tớ đi size 43 nhưng đôi kia size 41.”
“….”
Moá xấu hổ quá.
Thấy tôi không trả lời, cậu ấy tựa như đang mong chờ gì đó. Thế nhưng biểu cảm lại dần dần trầm xuống, tia mong chờ cuối cùng trong đáy mắt cũng vỡ tan.
Giọng điệu mỉa mai chưa từng có.
“Cậu tìm thấy cảm hứng nghệ thuật rồi hết mình cống hiến cho nó sao?”
“Tớ không biết những người khác thế nào nhưng tớ có thể thề về chuyện này—”
Tôi đã tận tâm tận sức của mình để vẽ cả đêm.
“Cậu đi ra ngoài đi.”
Cậu ấy ngắt ngang lời tôi.
Giận đến bật cười, tuy khóe mắt lại không tuôn nước mắt nhưng lại mang đến cảm giác sắp vỡ òa. Nó khiến tôi nghĩ đến cảnh sau đêm tân hôn thì người vợ phát hiện ra chồng mình ngoại tình.
“Nhưng đây là nhà của tớ.”
“Vậy được rồi, tớ đi.”
Bóng lưng dứt khoát cứ như ở lại thêm phút giây nào nữa cũng là dư thừa.
Cái quái gì vậy?
Chẳng phải chỉ làm người mẫu cho tôi thôi sao, tôi có làm gì quá phận nữa đâu.
Trong lòng buồn bực vô cớ, càng nghĩ càng bực.
Nếu lúc đầu không muốn thì đừng nhận lời. Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện thì lại như tôi ép buộc cậu ấy vậy?
Cảm xúc tựa như bùn cát trộn lẫn vào nhau.
Tâm trí tôi thành một mớ hỗn độn.