NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Cao Thủ Y Đạo - Chương 168 Bảo anh ta yên phận một chút

  1. Home
  2. Cao Thủ Y Đạo
  3. Chương 168 Bảo anh ta yên phận một chút
Prev
Next

Chương 168: Bảo anh ta yên phận một chút
“Tôi đánh người của cậu nên bây giờ sẽ bồi thường.” Trần Phong lấy một xấp tiền dày cộm trong ví ném vào người nhân viên phục vụ bị thương kia, sau đó sờ mặt cô gái tiếp rượu, cười bảo: “Cả cô nữa, hôm nay tôi nhớ cô rồi đó.”
Trần Phong gây sự đủ rồi, bèn đứng dậy cười nói: “Trâu Đại Long, cả Trần Vũ nữa, sau này tôi sẽ đến thường xuyên.”
Trần Phong cất bước định đi, Trần Vũ hờ hững bảo: “Đứng lại.”
“Sao vậy Trần Vũ? Cậu còn định ra tay nữa à?” Trần Phong quay đầu lại liếc xéo Trần Vũ, không nhịn cười được: “Tôi đã bồi thường tiền thuốc men cho người của cậu rồi, cậu còn muốn sao nữa?”
“Bồi thường là coi như xong à?” Trần Vũ nghiêng đầu nhìn Trần Phong chằm chằm.
“Vậy cậu muốn sao? Đánh người bồi thường, tôi làm đúng rồi còn gì.” Trần Phong vứt điếu xì gà trong tay: “Trần Vũ, cậu chỉ là một thằng vô danh, nhờ may mắn nên một bước lên trời mà thôi.”
“Nhưng cậu phải nhớ rằng cậu sẽ chỉ mãi mãi là một thằng vô danh, có mặc long bào vào cũng chẳng phải thái tử, chủ tịch Đổ đã khác xưa ròi.”
“Hoá ra đánh người khác chỉ cần bồi thường là xong.” Trần Vũ nhếch môi cười, anh đột nhiên túm lấy tay Trần Phong rồi vừa kéo vừa nhấc, một tiếng “rắc” vang lên.
“Á…” Trần Phong hét thảm thiết, cánh tay của anh ta bị Trần Vũ bẻ gãy bằng phương pháp phân cân thác cốt, cảm giác đau thấu tim khiến hai mắt anh ta tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu.
“Một cánh tay của cậu trị giá bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường.” Trân Vũ thả cánh tay Trần Phong ra, cầm một xấp tiền lên ném mạnh vào mặt anh ta.
“Trần Vũ, cậu chờ đó.” Trần Phong cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trần Vũ, sau đó đứng dậy dẫn người rời đi.
“Đưa cậu ấy tới bệnh viện, câu lạc bộ sẽ lo toàn bộ chi phí.” Trần Vũ nhìn nhân viên phục vụ bị thương, nói.
“Dạ vâng, tổng giám đốc Trân.” Người của câu lạc bộ đi tới dìu nhân viên phục vụ đi.
“Sắp tới tôi phải tuyển thêm người mới được, đám ranh con này định gây sự tiếp là cái chắc.” Trâu Đại Long giận dữ nói.
“Đi thôi, tôi sẽ tìm người phụ trách cho an ninh của câu lạc bộ.” Trần Vũ bảo.
“Có người của tổng giám đốc Trần ở đây thì
tôi yên tâm rồi.” Trâu Đại Long mừng rỡ.
“Dư Phàm, tôi định điều cậu đi nơi khác làm việc, đãi ngộ vẫn như cũ.” Trần Vũ nói.
“Tại sao thế?” Dư Phàm sửng sốt.
“Gần đây không được yên bình, nơi này có thể sẽ hơi hỗn loạn.” Trần Vũ cười đáp: “Năng lực quản lý của cậu tốt, đi đâu cũng không thành vấn đề.”
Trần Vũ có ý nghĩ của riêng mình, Đỗ Phong đã yên phận một thời gian, rất có khả năng sẽ ngóc đầu trở lại, anh lo lắng Dư Phàm ở đây sẽ xảy ra chuyện.
“Không cần đâu Trân Vũ, tôi ở đây rất tốt, huống hồ thời buổi rối ren này càng cần người hơn, tôi tự cấn thận là sẽ ổn thôi.” Dư Phàm cười đáp.
“Cũng được, nếu cậu thấy không ốn thì có thể đi tìm tôi bất cứ lúc nào.” Trần Vũ cười.
Ra khỏi cửa, Trân Vũ định lái xe đi tới Thiên Vân một chuyến, nhưng sờ eo lại không thấy chìa khoá đâu, lúc này anh mới nhớ tối qua khi đánh nhau với quỷ sát mình đã chém xe đứt thành hai nửa.
Chiếc xe Lâm Thanh Nguyệt tặng này trị giá hơn hai trăm vạn, ít nhiều gì cũng là khao khát trong lòng cánh đàn ông, Trần Vũ chỉ nghĩthôi
cũng thấy hơi đau lòng rồi.
Không có xe bất tiện thật sự, Trần Vũ định mua vài chiếc, một chiếc để mình đi, chiếc khác cho Diệp Hân Vũ, tiện thể thuê tài xế riêng cho cô luôn.
ừ nhỉ, sắp tới sinh nhật của Diệp Thiến rồi, bây giờ cô ta thay đối rất nhiều, ít ra tam quan vẫn ốn áp, tặng cho cô ta một chiếc làm quà vậy.
Khu phố ô tô nằm ở phía bắc thành phố Phong Lăng là nơi tập trung rất nhiều đại lý xe ô tô, chiếc G-Class trước đó đi rất êm nên Trần Vũ lại đi thẳng tới cửa hàng đại lý xe Mercedes 4S.
Đây là một cửa hàng chính hãng, có thế coi là cửa hàng chính hãng cao cấp nhất thành phố Phong Lăng, Trần Vũ gần như có thể tìm thấy tất cả kiểu xe Mercedes ở trong này.
“Chào anh, xin hỏi anh có lịch hẹn trước không ạ? Ế? Trần Vũ, lại là anh à?” Nữ nhân viên tiêu thụ đi tới từ đối diện, ban đầu cô ta cười tươi rói khom lưng chào đón, nhưng sau khi nhìn thấy rõ Trần Vũ, nụ cười trên mặt đối phương lập tức biến mất.
“ơ kìa Vương Tĩnh, cô đi làm ở đây à?” Trần Vũ ngẩn ra, cô ta là em họ con của dì Diệp Hân Vũ, lần trước khi Diệp Hân Vũ nằm viện cô ta và bạn trai Vương Kha đã cười nhạo cô không có tiền nằm phòng bệnh cao cấp, sau đó bị Trần Vũ
vả mặt đôm đốp.
“Làm sao, tôi ở đây có vấn đề gì à? Nhân viên tiêu thụ Mercedes phải cần có ngoại hình và năng lực đấy, người bình thường muốn cũng chẳng được làm đâu.” Vương Tĩnh khinh thường nói.
“Bạn trai cô giàu thế kia mà vẫn đế cô đi làm ở đây hả?” Trần Vũ lắc đầu.
“Anh… Chúng tôi chia tay rồi.” Nhắc tới bạn trai cũ, Vương Tĩnh hơi tức, suy cho cùng cậu ấm kiểu đó cũng chỉ muốn tìm công cụ tiết dục chơi một thời gian thôi, sau khi chán rồi sẽ đá cô ta thẳng cẳng, thế nên cô ta mới hồi nguyên hình trở về làm nhân viên tiêu thụ đấy.
“Trân Vũ, anh tới đây làm gì? Chỗ chúng tôi không tuyển lao công.” Vương Tĩnh liếc nhìn Trần Vũ.
“Tôi giống lao công lắm à?” Trần Vũ cảm thấy khó tin, dù sao báy giờ anh cũng là người nắm giữ khối tài sản hàng tỷ, chẳng lẽ hình tượng vẫn còn khác biệt thế ư?
“Anh không phải tới xin làm lao công thì làm gì? Chẳng lẽ tới mua xe?” Vương Tĩnh nhìn Trần Vũ bằng con mắt giễu cợt: “Nằm phòng bệnh cao cấp được vài ngày nên anh tưởng anh là người giàu đó à?”
“Ngại quá, tôi đến để mua xe thật.” Trần Vũ lạnh nhạt đáp.
“Ha ha, Trần Vũ, anh có bị khùng không thế, anh tới mua xe? Anh biết xe của cửa hàng chúng tôi là xe gì không? Nhìn cho rõ, đây là Mercedes đây.” Vương Tĩnh không thể tin được nhìn Trần Vũ, sau đó phì cười.
“Vương Tĩnh, thứ nhất là tôi đến mua xe, không phải đến để cho cô cười nhạo, mặt khác cô là nhân viên tiêu thụ, lẽ nào cửa hàng Mercedes các cô cư xử kiểu đó với khách hàng? Đây là thái độ làm việc của cô sao?”
Trần Vũ chỉ vào số điện thoại khiếu nại được in rõ ràng ở quầy lễ tân: “Có tin tôi gọi một cú điện thoại bắt giám đốc các cô đích thân tới đây xin lỗi tôi không?”
“Anh…” Trong cổ họng Vương Tĩnh cứ như bị mắc kẹt thứ gì đó, cô ta không cười nổi nữa.
Đúng đấy, dù thế nào đi chăng nữa cô ta cũng chỉ là nhân viên trong ngành dịch vụ, hơn nữa Mercedes rất nghiêm khắc về thái độ của nhân viên tiêu thụ. Nếu Trần Vũ thật sự gọi điện khiếu nại, cấp trên hỏi tội xuống thì đến cả giám đốc của họ cũng sẽ bị sa thải.
“Chào anh, xin hỏi anh có cần gì không ạ?” Một anh chàng trẻ tuổi thấy tình hình không ổn, bèn vội vã đi qua.
“Đến chỗ các cậu đương nhiên là đế mua xe rồi, chẳng lẽ là để bị nhân viên tiêu thụ của các
cậu coi thường à?” Trần Vũ nói: “Cậu qua đây tiếp tôi đi, nếu người phụ nữ này còn dám nói nhảm thêm câu nào nữa, tôi sẽ khiếu nại ngay luôn.”
“Chị Vương, để em tiếp anh khách này cho.” Có lẽ anh chàng này mới đến nên rất lễ phép: “Chào anh, tôi là nhân viên tư vấn Tiểu Lý, đây là danh thiếp của tôi, anh muốn biết về loại xe gì ạ, đế tòi giới thiệu cho anh nhé.”
“Thái độ của cậu tốt hơn một số người rất nhiều, vào xem mẫu xe đi.” Trần Vũ lườm Vương Tĩnh rồi đi vào trong.
“Trần Vũ… Tôi không tin một thằng nghèo kiết xác như anh có thế mua được.” Vương Tĩnh tức đến mức giậm chân, cô ta cũng vội vàng đi vào theo.
“Xin hỏi anh có những yêu cầu nào ạ?” Tiếu Lý nhiệt tình hỏi.
“Tôi đang đứng tên một công ty, mà còn là công ty niêm yết có cố phần, một công ty mới khác cũng sắp thành lập.” Trần Vũ nghĩ ngợi rồi đáp.
“Anh là chủ thì cần phải có tiêu chuẩn thấp nhất của người thành đạt chứ. Nhắc đến người thành đạt thì phải nhắc đến chiếc S-Class của chúng tôi.”
Tiểu Lý cười giới thiệu: “Anh xem này, đây là chiếc S-Class mới của chúng tôi, cao cấp sang
trọng, rất phù hợp với kiểu người thành đạt như anh.”
“Ha ha, Trần Vũ, anh làm tôi buồn cười chết mất, anh có công ty từ khi nào vậy? Anh có cổ phần trong công ty niêm yết ở thành phổ hồi nào? Công ty mới mà anh chuẩn bị thành lập là công ty qì ấy nhỉ?”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 168 Bảo anh ta yên phận một chút "

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com