Chồng Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chồng Tôi Có Thuật Đọc Tâm - Chương 5
16
Sau khi tốt nghiệp, tôi chính thức vào doanh nghiệp Mộ thị, bắt đầu làm từ nhân viên cơ bản.
Với kinh nghiệm làm việc hai đời, cộng thêm sự hướng dẫn của Mộ Tuy Chi, tôi đã phát triển nhanh chóng và, sớm có thể quản lý độc lập một sản nghiệp mới nổi.
So với lần đầu tiên khi dùng thuật đọc tâm, Mộ Tuy Chi bây giờ đã thay đổi rất nhiều.
Khi tôi và Tiểu Trần lo lắng, cậu ta ôm đầu, muốn bí mật so tài nửa mùa.
【Ngày mai em có muốn cân nhắc việc chuyển Tiểu Trần đến chi nhánh Châu Phi không? 】
Lúc đang làm báo cáo công việc, Mộ Tuy Chi không nhúc nhích nhìn lại tôi.
【Sầm Vãn dễ thương quá, muốn… hôn~]
Thỉnh thoảng, một vài tiếng lòng văng ra luôn khiến tôi đỏ mặt đến mang tai.
Không thể tiếp tục như thế này được nữa, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất công việc của tôi!
Có vẻ như tôi phải tìm thời điểm thích hợp để nói với hắn.
Ai biết cơ hội chưa tìm được, tai nạn đã đến trước.
Mộ Tuy Chi nhận được thông báo từ bệnh viện rằng kết quả xét nghiệm lần trước có sai xót, yêu cầu hắn nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến.
Tất nhiên, những điều này Mộ Tuy Chi một mực giấu tôi.
Nếu tôi không có thuật đọc tâm, thì tôi đã không biết được.
Mộ Tuy Chi không muốn tôi biết, tôi cũng chỉ đành phải im lặng, làm như cái gì cũng không biết.
Tôi nhận thấy Mộ Tuy Chi chỉ dẫn tôi, đều là tham dự nhiều sự kiện quy mô lớn hơn.
Cũng cho phép tôi tự mình đảm nhận một số dự án lớn mà trước đây tôi chưa từng nghĩ tới.
Tôi muốn từ chối: “Cái này nhanh quá rồi, em có thể từ từ.”
Hắn chỉ nói: “Tối nay, em phải tin mình có thể làm được”.
Tôi đương nhiên hiểu ý của hắn, hắn cảm thấy mình không còn bao lâu nữa.
Đôi khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi thấy bên cạnh trống rỗng.
Đèn trong phòng làm việc bật sáng, là Mộ Tuy Chi thức dậy làm việc.
Có lần tôi thấy Mộ Tuy Chi tận dụng thời gian nghỉ ngơi của mình để sắp xếp những tài liệu quan trọng cho tôi.
Còn làm các chú thích dày đặc.
Cân nhắc an bài cho tương lai của tôi.
Hắn thậm chí còn sẵn lòng tham khảo ý kiến, định thuê bên thứ ba đển trợ giúp tôi.
Chỉ cần chờ tôi có đủ năng lực, thì toàn bộ quyền lực của công ty sẽ được giao vào tay tôi.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy, nếu có thể thay đổi được sức khỏe của Mộ Tuy Chi, thì những thứ này tôi đều không cần nữa..
17
Cuối năm đó, Mộ Tuy Chi bị bệnh.
Có rất nhiều việc ở công ty tôi phải làm thay cho hắn.
Đầu óc tôi gần như tê liệt vì phải đối mặt với núi công việc trong ngày.
Nhưng đêm đến lại lo lắng cho Mộ Tuy Chi nhiều đêm mất ngủ.
Thấy tôi sụt cân rất nhiều, Mộ Tuy Chi nhất quyết muốn nhìn tôi ăn hết mỗi bữa.
Làm tôi đau lòng, như có sợi dây cuối cùng thắt chặt trái tim tôi là——
Trong lúc vô tình nhìn thấy một bản di chúc có công chứng trong phòng làm việc.
Sáng nay, cầm mảnh giấy mỏng đó trên tay, cuối cùng tôi cũng không cầm được nước mắt.
Hét lên với hệ thống nhiều lần.
Hỏi có cách nào cứu được Mục Tuy Chi không?
Tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì.
【Hả? Mới nãy cô nói cái gì cơ? 】
Hệ thống cuối cùng đã trực tuyến.
Tôi nức nở: “Cái gì cơ?”
【Mộ Tuy Chi sẽ không bao giờ chết. Cô nghe thấy điều này ở đâu? 】
Nhưng đầu óc tôi quay trở lại, có chút không mạch lạc: “Tôi đọc trong sách nói… nói hắn không phải là nhân vật phản diện sao, không phải sẽ mắc bệnh nan y… mà chết sao? ”
Hệ thống rung lắc mạnh, giọng nói cũng run run.
【Mộ Tuy Chi là nam chính! Cô đọc sách nào vậy? 】
Tôi suy nghĩ một chút, nói ra tên một quyển sách.
Hệ thống cứng đờ: “hahaha” ba tiếng, giải thích cho tôi.
Tôi lau nước mắt nửa ngày, mới biết có sự hiểu lầm lớn.
Hóa ra tôi xuyên vào không phải là tiểu thuyết nhà giàu bạo dâm máu chó gì gì đó, mà là câu chuyện về cuộc chiến thương trường sự nghiệp không có cp của kênh nam, chỉ một nam chính mà thôi!
Chẳng trách.
Chẳng trách đến bây giờ chưa từng thấy nam nữ chính xuất hiện!
Chẳng trách Mộ Tuy Chi suốt ngày bị ám ảnh bởi công việc, không yêu đương!
Hệ thống phân tích giúp tôi, nói rằng có lẽ tôi đã đọc một fanfic đồng văn do một anti-fan nào đó viết.
Tôi vẫn còn khó hiểu: “Vậy tại sao Mộ Tuy Chi lại bị bệnh nhập viện? Tôi thấy hắn còn bệnh… khá nghiêm trọng.”
Hệ thống mới nhớ tôi chưa đọc tác phẩm gốc.
【Đầu tiên, cô đừng lo lắng, đây là cái giá mà Mộ Tuy Chi phải trải qua. 】
【Tục ngữ nói, ba tuổi luôn có chướng ngại, Mộ Tuy Chi năm nay sẽ không bệnh nặng, may mắn là cuối cùng bệnh lý kết quả đều tốt. 】
【 Hắn thành danh khi còn trẻ, lại đi quá vội vàng, hoàn toàn phải trả giá bằng sức khỏe, mạng sống của mình. 】
【 Không nói nữa, nếu không phải bị tình yêu cảm hóa, khiến hắn thấy tầm quan trọng của sức khỏe tốt thì có lẽ đã trở thành cái kết trong fanfic rồi】
Tảng đá treo cao trong lòng tôi cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi chợt ngã xuống đất, vừa khóc vừa cười:
“Hệ thống, mày thật sự… Luôn làm cho tao kinh ngạc!”
18
Khi vội vàng đến bệnh viện.
Tình cờ tôi nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Mộ Tuy Chi và quản gia ở hành lang.
Họ hy vọng vì sao sự việc có nhận định bất đồng.
Mộ Tùy Chi kiên trì nói: “Đợi có kết quả bệnh lý, tôi sẽ báo cho cô ấy càng sớm càng tốt. Tôi đã lập di chúc rồi, bên phía công ty tốt nhất tăng nhanh tốc độ hoàn tất việc bàn giao. ”
Người quản gia khuyên hắn: “Mộ tổng, ngài không cần quá tuyệt vọng, phu nhân…. yêu ngài lắm, bây giờ nghe những thứ này làm sao có thể chịu đựng được!”
Mộ Tuy Chi cười.
Cười nhẹ nhàng lại thư thái.
Bên tai tôi là tiếng lòng của Mộ Tuy Chi:
【Dù sao thì cô ấy cũng phải thấy hạnh phúc lắm…cô ấy yêu mình cũng là giả. 】
【Nhưng ngay cả khi chỉ là giả vờ, thời gian của mình không còn nhiều, vẫn có thể tiếp tục giả vờ không chừng cũng tốt. 】
【Mình cũng có thể giả vờ ngu ngốc, tự lừa dối bản thân, rằng cô ấy yêu mình rất nhiều. 】
Tôi gọi hắn: “Mộ Tuy Chi.”
Sau đó chạy về phía hắn.
Khi Mộ Tuy Chi nhìn lại, ban đầu hơi thất thần, cuối cùng mỉm cười dang rộng vòng tay đón lấy tôi.
Tôi ôm hắn thật chặt, ở trong ngực ngẩng đầu lên.
“Thời gian của anh không hề cạn kiệt, anh còn có thể sống được rất lâu!”
“Còn nữa… Mộ Tuy Chi, em yêu anh.”
Tôi kiễng chân lên hôn anh.
“Là thật.”
19
Ba tháng sau.
Ánh nắng giữa trưa tràn ngập căn phòng.
“Cảm giác sống sót sau thảm họa như thế nào?”
Tôi nằm trên đùi Mộ Tuy Chi, ăn đào hắn gọt cho tôi.
“Cũng hông tệ lắm.” Anh đút cho tôi một miếng khác, “Em cực khổ rồi, vợ à.”
Hôm nay là ngày Mộ Tuy Chi khỏi bệnh và xuất viện.
Nghĩ đến khoảng thời gian này, Mộ Tuy Chi như đang nghỉ phép ở bệnh viện.
Tôi thực sự đã đem lời nói của mình ngày trước, toàn lực vì Mộ tổng phục vụ.
Cờ không thể lập bừa bài được mà.
Ở nhà thì hoàn toàn ngược lại.
Tôi độc đoán nắm lấy tay anh: “Khổ cực quá rồi, mau xoa vai cho em đi!”
Mộ Tuy Chi cười khẽ bên tai tôi: “Không thành vấn đề, em muốn xoa bóp bao lâu tùy thích, xoa bất cứ nơi nào cũng đều được.”
Tôi giận dữ nói: “Thật không đứng đắn!”
Chợt nghĩ tới.
“Đúng rồi, phần di chúc có thể hủy bỏ không?”
“Tại sao phải hủy bỏ? Vốn dĩ tất cả là của em, kể cả anh.”
Mộ Tuy Chi vừa nói, động tác tay không đứng đắn, hoàn toàn thay đổi hướng.
“Đừng động, nhột quá!”
Tôi cười ngã nghiêng người trên ghế sofa.
Gió nhẹ thổi qua, vài cánh hoa xuyên qua tấm rèm mỏng rơi vào phòng.
Mùa xuân đến rồi.
–HOÀN–