Chúng Ta Vốn Vô Duyên: Tất Cả Là Do Em Gieo Quẻ - Chương 149
Liễu Mộc Mộc cảm nhận được sự suy sụp tinh thần đến từ những con chữ của Đổng Duyệt.
Nhắc tới chuyện này, ít nhiều cô cũng có liên quan.
Cô và Yến Tu hẹn hò đã lâu, đều công khai với hai bên gia đình cả rồi. Tuần trước Yến Tu nói với cô là bố mẹ anh muốn tới Khánh Thành ghé thăm nhà họ Đổng. Liễu Mộc Mộc thấy không thành vấn đề nên mới chuyển lời lại cho lão Đổng.
Lúc đó lão Đổng hết sức bình tĩnh chọn ngày gặp vào cuối tuần, ai ngờ bây giờ mới thứ sáu mà ông đã chuẩn bị quần áo phải mặc rồi.
Bộ ông muốn “đẹp trai át vía” bố Yến Tu hay gì vậy trời?
Liễu Mộc Mộc: Tối nay chị không về đâu. Em bảo bố cố mà chấp nhận sự thật đi, bụng bố hết thuốc chữa rồi, không che nổi đâu.
Trả lời tin nhắn xong, cô nói với tài xế taxi: “Bác tài ơi, đổi địa chỉ giúp cháu.”
Cô không muốn về nhà xem lão Đổng mở show trình diễn thời trang, xem ra đêm nay không về nhà được. Hay là tới nhà Yến Tu đi, dù sao anh cũng không có nhà.
Khoảng mười phút sau, Đổng Duyệt lại gửi tin nhắn tới.
Đổng Duyệt: Bố mẹ cãi nhau rồi. Tại mẹ bảo dáng người bố không đẹp, xong bố bảo mẹ nông cạn. Bây giờ họ bắt đầu đào lại chuyện thư ký cũ quyến rũ bố từ mười năm trước rồi.
Đổng Duyệt: Mẹ tức giận lắm, quyết định chờ chị về rồi mở cuộc họp gia đình để xóa tên bố ra khỏi hổ khẩu… Bọn em đồng ý rồi, tại mẹ bảo sẽ cho bọn em tiền ăn vặt mỗi tháng là năm nghìn tệ.
Đổng Duyệt: Họ còn đang cãi tiếp. Em với Đổng Kỳ ra ngoài ăn đây.
Liễu Mộc Mộc bình tĩnh chuyển khoản năm trăm tệ. Cô sắp được nhận năm nghìn tệ rồi, chút tiền lẻ này có đáng là bao.
Liễu Mộc Mộc: Chị mời hai đứa ăn, ăn nhiều một chút. Tối nhớ về.
Cô mua một túi đồ ăn vặt dưới lầu nhà Yến Tu, sau đó mới đi lên mở cửa thì bất ngờ phát hiện ngoài cửa có một đôi giày.
Cô đeo đôi dép hình con thỏ của mình, nhanh chóng đi vào phòng khách. Yến Tu vốn đang công tác xa giờ lại nằm trên ghế sa lông, một chân co lên, tay vắt ngang mắt, hình như ngủ rồi.
Liễu Mộc Mộc nhẹ nhàng lại gần, đặt túi đồ ăn vặt lên bàn trà. Bỗng cô nhìn thấy trên bàn có một hộp quà tinh xảo, bên cạnh là chiếc túi ni lông màu đen chẳng biết đựng gì bên trong.
Lúc cô tò mò ghé lại gần thì bỗng dưng sau lưng có người nắm lấy cổ tay cô. Người đó hơi dùng sức kéo cô ngồi xuống ghế sa lông, lưng áp vào lồng ngực nóng hừng hực quen thuộc.
Hơi thở Yến Tu phả vào một bên cổ cô: “Sao không về nhà?”
“Bố em đang quậy ở nhà nên tối nay không muốn nhìn thấy ông ấy.”
Liễu Mộc Mộc bị anh kéo nằm xuống ghế sa lông. Yến Tu đè nửa người lên người cô, bờ môi quấn quít không rời.
Bàn tay cô chậm rãi di chuyển từ cổ anh lên trên, sờ vào không thích không, có hơi ngưa ngứa.
Cô nhếch môi, nhưng lời nói ra lại bị nụ hôn của anh át mất, lát sau mới than vãn được: “Anh lại không cạo râu.”
Yến Tu sợ mình đè nặng cô nên xoay người để cô nằm đè lên mình, sau đó mới giải thích: “Ba giờ rưỡi sáng nay tôi bị gọi về thủ đô nên không kịp cạo.”
Liễu Mộc Mộc biết lần này anh đến miền Bắc là để xử lý chuyện nhà họ Yến, nhưng sao tự dưng lại về thủ đô?
“Bên thủ đô có chuyện gì hả?”
“Ừ, Tề Bất Ngôn chết rồi.”
Cô ngạc nhiên chống tay ngồi dậy, hỏi Yến Tu: “Sao lại chết?”
Anh bình tĩnh đáp: “Thiết bị kiểm trắc trong phòng cấp cứu của nhà giam đặc biệt bỗng dưng phát nổ, một mảnh thiết bị ghim vào tim bà ta. Ngoài bà ta ra thì còn có một người thuộc cục Điều tra Vụ án Đặc biệt tử vong, hai nhân viên nghiên cứu và một y tá chăm sóc bà ta bị thương nặng.”
Liễu Mộc Mộc nghe vậy thấy hơi sợ, sau đó phát hiện chỗ kỳ lạ: “Tề Bất Ngôn biết rõ hậu quả khi sử dụng năng lực sứ giả của thần, vậy nên chắc chắn là bà ta cố ý. Sao bà ta lại làm vậy?”
Nếu ban đầu không biết thì sau lần sử dụng năng lực đầu tiên, bà ta cũng sẽ tự suy đoán ra được. Hơn nữa Tề Bất Ngôn từng nghiên cứu sâu về số mệnh của cô, sao có thể không biết ảnh hưởng từ số mệnh cực hung đến người có số mệnh đó được.
Yến Tu nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Chắc là không muốn sống nữa nên chọn chết cùng với nhóm người nghiên cứu tà cụ.”
Người như Tề Bất Ngôn sao có thể cam tâm chết một mình cho được.
Một năm qua, trụ sở chính đã bỏ ra rất nhiều vốn liếng để nghiên cứu quyển sách da người. Ban đầu nhờ sự phối hợp của Tề Bất Ngôn mà họ gặt hái được vài thành quả. Tuy nhiên nửa năm trở lại đây, công trình nghiên cứu của họ lại rơi vào ngõ cụt.
Tề Bất Ngôn cho bọn họ hưởng chút ngon ngọt, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một chút mà thôi. Giống như những gì Yến Tu từng nói, bà ta đã thất bại thì sẽ không để người khác thành công.
Bên sở nghiên cứu muốn moi ra tin tức có ích từ miệng Tề Bất Ngôn nên cho nhân viên đến tận nơi để tra hỏi, kết quả tử vong tại nhà giam.
Chuyện này ảnh hưởng rất lớn, trong khí cục Điều tra Vụ án Đặc biệt lại không ngừng trốn tránh trách nhiệm. Sợ là cục trưởng sẽ bị điều tra vì dùng phương pháp đặc biệt để kéo dài mạng sống của Tề Bất Ngôn.
Yến Tu từng nhờ bố mình chuyển lời nhắc nhở cục trưởng vấn đề bị cắn trả sau khi sử dùng năng lực sứ giả của thần của Tề Bất Ngôn, vì thế không nên tùy tiện tiếp cận bà ta để tránh bị thương.
Và đúng là cục trưởng chưa bao giờ đến gần Tề Bất Ngôn thật, thế nhưng ông ta cố tình giấu nhẹm thông tin này không cho ai biết.
Có lẽ là vì nếu nói ra thì tính chất vụ việc của Tề Bất Ngôn sẽ nghiêm trọng hơn nhiều, và hiển nhiên sẽ không dễ để họ lợi dụng được nữa.
Tuy nhiên bây giờ đã dính líu tới mạng người nên phức tạp hơn nhiều.
“Nhưng chuyện này đâu liên quan tới anh, sao họ lại gọi anh về?” Liễu Mộc Mộc khó hiểu.
Yến Tu mỉm cười: “Cục Điều tra Vụ án Đặc biệt muốn đánh giá giá trị của tà cụ lại lần nữa để xem có nên tiếp tục nghiên cứu hay không. Nhưng chỉ có anh và Lâm Lâm từng bị chiếm giữ thân xác từng nhìn thấy quyển sách da người bản hoàn chỉnh nên họ muốn hỏi qua ý kiến bọn anh.”
“Vậy ý kiến của bọn anh là?”
“Lúc đó ý thức anh không tỉnh táo nên không giúp gì được.”
“Ồ.” Liễu Mộc Mộc yên tâm, nằm lên người anh, “Vậy họ định từ bỏ việc nghiên cứu hả?”
Một năm nay cục Điều tra Vụ án Đặc biệt không hoàn toàn bị Tề Bất Ngôn dắt mũi, bọn họ đã kiểm tra, đo lường được khá nhiều thành phần chưa biết từ trang sách da người. Mới đây còn kết luận được thành phần chủ yếu trong đó là một loại chất lỏng chiết xuất từ thực vật kỳ lạ vô cùng hiếm gặp.
Có một nhân viên nghiên cứu cho rằng trong lúc chế tạo quyển sách da người, người chế tạo đã ngâm quyển sách vào loại chất lỏng chiết xuất từ thực vật này, và cho ra kết luận bước ngâm sách này rất quan trọng. Còn sở dĩ Yến Tu và Lâm Lâm bị điều khiển hành vi có lẽ là vì loại chất lỏng này có khả năng gây ra ảo giác.
Không ai chứng minh được liệu có linh hồn tồn tại hay không, người từng tiếp xúc với quyển sách da người lại không cung cấp thêm thông tin, lại thêm việc giả thuyết này khá hợp lý.
Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy. Dưới sức ép của sở nghiên cứu, e là trụ sở chính sẽ không tiếp tục nghiên cứu nữa.
“Nhưng em vẫn không hiểu, không phải Tề Bất Ngôn vốn rất ngoan cường hả? Sợ tự dưng lại chọn tự sát?”
Yến Tu không đáp, bàn tay nghịch quả trứng chần nước sôi mềm mại đính trên dây cột tóc của cô, mặc cho cô vẫn đang lẩm bẩm phân tích.
Một người từng đứng trên đỉnh cao không ai với tới, nay sa vào bùn lầy, rơi vào tuyệt vọng.
Cái chết mới là kết cục của bà ta.
“À phải rồi, hai hôm trước ở trường em có ký một bản hợp đồng do Từ Vĩnh Lâm gửi á.” Liễu Mộc Mộc bỗng dưng nhớ ra, gọi Yến Tu.
“Hợp đồng gì?”
“Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của một công ty tên là công ty trách nhiệm hữu hạn Trường Sinh. Từ Vĩnh Lâm muốn chuyển nhượng cổ phần cho em. Xong còn để lại một tờ giấy nhắn bảo đây là tiền coi bói còn nợ em.”
Đương nhiên Liễu Mộc Mộc vẫn còn nhớ Từ Vĩnh Lâm, bởi vì đó là lần hiếm hoi mà cô tạo phúc cho đời, xong còn nhận có mười tệ coi bói nữa chứ, sau đó lại bị Yến Tu dạy dỗ một trận.
Yến Tu nheo mắt trầm ngâm: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hiện tại công ty này chỉ bán một loại sản phẩm duy nhất có tên là cổ Kéo Mệnh.”
Liễu Mộc Mộc ngẫm nghĩ rồi chợt nhớ ra: “Là cái con cổ Trường Mệnh chưa hoàn thiện hồi đó hả?”
Mặc dù phạm vi khách hàng khá nhỏ nhưng giá cả cổ Kéo Mệnh vô cùng đắt đỏ, và Từ Vĩnh Lâm cũng sẽ không để loại cổ trùng này mất giá trị. Chắc công ty này là trụ sở chính và Từ Vĩnh Lâm hợp tác cùng mở.
“Vậy chẳng phải em sắp phát tài rồi à?” Mắt cô sáng lên, thầm cảm thán hóa ra trên đời vẫn còn người tốt, “Từ Vĩnh Lâm đúng là tốt bụng!”
Lần sau có gặp phải bói vài quẻ miễn phí cho gã mới được.
Yến Tu nghe vậy thì nhíu mày, nghiêng người với lấy hộp quà trên bàn đưa cho cô.
Liễu Mộc Mộc mở hộp quà, cứ nghĩ bên trong sẽ là mấy thứ như đồ trang sức, ấy vậy mà lại thấy mấy chiếc lá bạch quả màu vàng.
Cô ngẩn người, cầm một chiếc lá lên: “Lá cây bạch quả hả?”
“Là lá của cái cây trước nhà em.”
Liễu Mộc Mộc nghe vậy, im lặng ngồi dậy khỏi người anh. Cô với lấy chiếc túi ni lông màu đen trên bàn, bên trong có rất nhiều hạt bạch quả đã lột ỏ.
Năm nay cây sai quả quá.
“Anh qua đó nhặt hạt bạch quả à?”
“Ừ, mùa đông sẽ làm hạt bạch quả rang cho em ăn.”
Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt, thấy sống mũi hơi cay: “Được.”
Yến Tu ngồi dậy, cười hỏi: “Bây giờ có thấy tôi tốt hơn Từ Vĩnh Lâm chưa?”
Cô không khỏi bật cười: “Anh trẻ con quá đi.”
Yến Tu nhận lấy chiếc hộp, đặt mấy chiếc lá bạch quả sang một bên, để lộ chiếc nhẫn khảm kim cương màu hồng. Anh đeo nhẫn vào ngón giữa tay trái Liễu Mộc Mộc.
Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, ngẩng đầu nhìn anh.
Yến Tu cũng đang nhìn cô. Anh nói: “Sau này mỗi một mùa đông, tôi đều sẽ làm hạt bạch quả rang cho em ăn, được chứ?”
“Được.”