Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện - Mặc Tu Trần - Chương 695
Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên cũng có chút mất tự nhiên, anh ta không biết tại sao mình lại muốn nói với cô điều này. Vừa rồi, khi nhìn thấy cô đi ra ngoài, anh ta không kìm lòng được đuổi theo cô, anh ta chỉ muốn đến gần cô, vì vậy anh ta tùy ý tìm một chủ đề để nói chuyện.
Từ khi nhớ lại được ký ức đó, tình cảm của anh ta dành cho cô
cũng trở lại, hai ngày trước, anh ta nghe tin cô và Mặc Tu Trần muốn ly hôn, trong lòng anh ta thầm vui mừng.
Nhưng vừa rồi, nhìn thấy cô và Mặc Tu Trần cùng nhau xuất hiện, tình yêu giữa hai người không hề suy giảm, trái tim anh ta như bị một đống đá chặn lại, không thể nói ra nó khó chịu như thế nào.
Tại sao cô lại muốn quay về bên cạnh Mặc Tu Trần?
“Nhiên Nhiên, anh đã biết Phó Kinh Nghĩa gieo độc vào người em. Khi tìm được ông ta, chất độc trên người em nhất định sẽ được loại bỏ.”
Mặc Tử Hiên nhìn thấy vẻ mặt của Ôn Nhiên có chút lạnh lùng, chì phòng bị nhìn anh ta mà không lên tiếng, anh ta bước về phía trước, giọng điệu ẩn chứa sự lo lắng.
Mặc dù giữa anh ta và Mặc Tu Trần có giao dịch, nhưng anh ta vẫn muốn để người phụ nữ trước mặt biết mình là người có ích, anh ta quá nóng lòng muốn bộc
lộ bản thân mà quên mất rằng đây chính là nỗi đau trong lòng của Ôn Nhiên.
Bàn tay cô đang đặt bên hông khẽ siết chặt, những lời của Mặc Tử Hiên như đang nhắc nhở cô rằng cô đang bị bệnh, cô không nên ờ bên Mặc Tu Trần nữa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của cô trắng bệch, chỉ là ở trong ánh sáng lờ mờ không thể nhìn rõ.
Đúng lúc này, sau lưng lại vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng:
“Nhiên Nhiên!”
Lời nói vừa dứt, một hơi thở quen thuộc từ trong không khí truyền đến, Ôn Nhiên ngước mắt nhìn người đàn ông từ cửa đi tới, cô đè nén cảm xúc trong lòng xuống, khẽ mím môi.
“Cậu vào xử lý đống tàn cục bên trong đi.”
Ánh mắt Mặc Tu Trần lạnh lùng quét qua Mặc Tử Hiên, giọng nói của anh ẩn chứa một chút không vui và một loại cảnh báo nào đó.
Mặc Tử Hiên nhìn màu sắc u ám trong mắt Mặc Tu Trần, đáp “Được”. Tuy rằng bất đắc dĩ,
nhưng anh ta vẫn phải xoay người rời đi.
“Nhiên Nhiên, sao em lại một mình chạy ra ngoài?”
Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch mờ mịt của ôn Nhiên, trong lòng thầm đoán xem vừa rồi Mặc Tử Hiên đã nói gì với cô.
Ôn Nhiên kiềm chế cảm xúc, bắt gặp ánh mắt ấm áp của anh, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu gọi điện thoại cho em nên em ra ngoài nghe điện thoại, anh nói xong chưa?”
Cô chỉ chăm chăm nghe điện thoại mà quên mất nghe những gì anh vừa nói.
“ừ, anh nói xong rồi.”
Mặc Tu Trần vươn tay ôm lấy vai cô, ôm lấy thân hình mảnh mai của cô vào trong vòng tay, ánh mắt đen láy tràn ngập yêu thương dịu dàng, giọng nói tràn ra bờ môi mỏng, không giống vẻ uy nghiêm vừa rồi mà trầm thấp từ tính, nghe rất dễ chịu.
“Anh thưởng gì cho Trình Giai thế? Cô ta có hài lòng với việc thăng chức của minh không?”
Giữa hai hàng lông mày của ôn Nhiên hiện lên nụ cười, ánh mắt sáng ngời nhìn anh. Trong lòng cô nghĩ, không biết khi Trình Giai nghe thấy lời nói đó của Mặc Tu Trần sẽ có biểu cảm như thế nào, mặc dù cô không nhìn thấy nhưng chắc chắn rất đặc sắc.
“Cô ta hài lòng, bắt đầu từ ngày mai, cô ta sẽ là thư ký của Mặc Tử Hiên. Chờ Mặc Tử Hiên tiếp quản công ty, cô ta sẽ trở thành thư ký chủ tịch theo mong muốn của cô ta, có gì mà không hài lòng chứ.”
Mặc Tu Trần cong môi cười, vừa
rồi biểu cảm trên gương mặt trang điềm đậm của Trình Giai thật sự rất phong phú, xanh trắng, trắng xanh…
Chỉ là tiếc là Nhiên Nhiên đi ra ngoài nên không nhìn thấy.
“Thật sao?”
Ôn Nhiên cười nghi hoặc, Mặc Tu Trần lại cười, đổi chù đề: “Nhiên Nhiên, ở đây anh hết việc rồi, chúng ta rời đi đi.”
Anh không thích ở trong những trường hợp như thế này, thật ra là anh không thích người khác
làm phiền khoảng thời gian anh và Nhiên Nhiên ở bên nhau. Anh trân trọng từng phút từng giây mà hai người họ ở bên nhau, nên vừa rồi anh chỉ nói ngắn gọn, làm rõ mọi thứ rồi lập tức ra ngoài tim cô.
Ôn Nhiên có hơi kinh ngạc chớp mắt: “Anh rời đi sớm như vậy, cỏ phải không được ổn lắm?”
Phải biết rằng, anh vừa đẩy Trình Giai cho Mặc Tử Hiên, điều này đã vượt quá sự mong đợi của mọi người, với tư cách là chủ tịch tập đoàn mà rời khỏi tiệc sớm như vậy, có phải là quá không nể
mặt.
“Không đâu, đi, chúng ta về nhà.”
Mặc Tu Trần không muốn lãng phí thời gian vào bữa tiệc ăn mừng nhàm chán như thế này, thời gian của anh là được dùng để ờ cùng người phụ nữ anh yêu, anh chỉ muốn yên bình trải qua thế giới hai người của mình.
Ôn Nhiên bị anh ngang tàng kéo ra khỏi sảnh tiệc, còn chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt của Trình Giai thì đã đến bãi đậu xe, Mặc Tu Trần mở cửa xe, một tay chống lên nóc xe để cô lên xe.
ôn Nhiên cúi người lên xe.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks