Dụ Dỗ Đại Luật Sư - Khương Tuyết Nhu ( Truyện Full) - Chương nhóm kín 23.11
Đọc nhanh hơn ở nhóm kín TẠI ĐÂY
Đây là truyện được dịch bởi nhóm của web nhayhȯ. čom
Để đọc được nhiều hơn bạn có thể ủng hộ nhóm dịch và vào nhóm đọc đến khi chúng mình dịch hết nhé.
Nếu bạn thấy những dòng này ở web nào khác thì đó là bản copy chưa được sự cho phép từ chúng mình.
. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Chương 2896
Nhạc Tiếu Nhi tâm trạng phức tạp.
Nguyễn Nhan vì một người đàn ông mà tự tử quá ích kỷ, nếu cô không tới đây, cô không thể tưởng tượng được Trần Lôi sẽ sống như thế nào.
Đời người đau đớn nhất là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Sau khi đến bệnh viện, đích thân viện trưởng đã đón cả hai đi khám sức khỏe.
Nhạc Tiếu Nhi khá ngượng ngùng, “Viện trưởng, anh đi làm việc của mình đi, hôm nay tôi đã làm phiền anh rồi.”
“Có chuyện gì chứ, cô là cổ đông lớn của Quý thị, vậy cô là sếp của tôi.” Dương Viện trưởng khuôn mặt tròn, trạc tuổi bốn mươi tươi cười.
“Đừng nói như vậy, anh là một chuyên gia chữa bệnh. Anh là ngôi sao sáng trong nước về mặt điều trị. Tôi chỉ là một thương nhân.”
Dương viện trưởng bật cười, “Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được tại sao cô lại khiến cho Quý Tử Uyên lãng tử đó quay đầu.”
Nhạc Tiếu Nhi cười nhẹ, thật sự không muốn nói đến chuyện mình và Quý Tử Uyên.
Dương viện trưởng: “Thật ra, tôi biết cô từ trước, cũng giống như Thang Nhược Lan, cô là một nữ diễn viên, nhưng cô đã gây cho tôi ấn tượng mạnh hơn nhiều so với Thang Nhược Lan, người bạn gái đã từng tiếp xúc với Tử Uyên. Thang Nhược Lan chạy đến trước mặt tôi khi cô ta không có việc gì phải làm, và yêu cầu tôi đích thân thực hiện ca phẫu thuật. Những người kia đều là những người mà cô ta muốn lấy lòng tạo mối quan hệ ở Kinh Đô, tôi không đồng ý, yêu cầu phẫu thuật phải xếp hàng, cô ta không chấp nhận, liền mượn danh vợ chồng Quý Đổng ép tôi, hỡi ôi ”.
“Chuyện này thật sự không tốt lắm.” Nhạc Tiếu Nhi nhíu mày, “Có người bệnh nặng, đang gấp rút giải phẫu, chen ngang không xếp hàng như thế sẽ khiến người khác chậm trễ.”
“Không phải đâu.” Dương viện trưởng thở dài, “Do một số bệnh nhân chỉ là tiểu phẫu, bác sĩ khác cũng có thể làm được, không cần tôi phải là bác sĩ phẫu thuật chính, làm tôi mệt mỏi.”
Nhạc Tiếu Nhi biết bệnh nhân nghĩ gì, Dương viện trưởng là bác sĩ hàng đầu cả nước. Phàm là người có tiền đều sợ chết, dù bệnh nhẹ cũng muốn bác sĩ giỏi nhất trị liệu.
Điều này hơi phiền phức và lãng phí nguồn lực y tế.
“Nguyễn tiểu thư, kỳ thật hôm nay tôi tới đây gặp cô, chủ yếu là muốn hỏi cô một chuyện.”
“Anh nói đi.”
Dương viện trưởng hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Tôi muốn cô thuyết phục Tử Uyên trở lại bệnh viện làm việc sớm, cho dù thỉnh thoảng ngồi ở phòng khám, y thuật của anh ấy… Nói thật, ngay cả tôi, viện trưởng cũng thấy xấu hổ, cứ nói thế này. Nhìn ra thế giới, kỹ năng phẫu thuật của anh ấy có thể xếp vào top 10. Một khi anh ấy gặp những người chỉ có 5% cơ hội phẫu thuật thành công, nếu Tử Uyên là bác sĩ phẫu thuật chính, anh ấy có thể nâng lên 10% tỉ lệ thành công. “
Nhạc Tiếu Nhi khó xử, cô không ngờ Dương viện trưởng lại yêu cầu cô như vậy.
Việc thuyết phục của cô hẳn là có tác dụng, nhưng đó là việc riêng của Quý Tử Uyên.
“Kỳ thật tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy nhiều lần, nhưng anh ấy đều từ chối,” Dương viện trưởng cười khổ, “anh ấy nói đã lâu không phẫu thuật, kỹ thuật cũng không tốt như trước, cho dù khả năng phẫu thuật cũng không còn tốt như trước, nhưng trong đầu anh ấy kiến thức và kinh nghiệm không mất đi chút nào, cho dù ngồi ở phòng khám, anh ấy cũng có thể trở thành Định Hải Thần Châm của bệnh viện, anh ấy rất có kinh nghiệm, nhiều bệnh đều được anh ấy chữa trị, kể cả những bệnh nhân nặng, có thể kéo dài tuổi thọ thêm vài năm ”.
“Nếu người như vậy không hành nghề, đúng là một bất hạnh của Nguyệt Hàn.”
Nhạc Tiếu Nhi trầm tư vài giây, sau đó ngẩng đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục.”
“Cám ơn.” Dương viện trưởng cảm tạ.
Đúng lúc này, cửa phòng siêu âm mở ra, bác sĩ giám định y khoa bước ra báo cáo, “Người nhà Trần Lôi có ở đây không?”
“Dạ, mẹ tôi bị sao vậy?” Nhạc Tiếu Nhi trong lòng nhảy dựng, vội vàng chạy tới hỏi.
Chương 2897
“Chúng tôi tìm thấy một khối u trên cổ tử cung của cô ấy.”
Nhạc Tiếu Nhi sắc mặt tái nhợt, “Chuyện … chuyện này nghiêm trọng sao?”
Dương viện trưởng đi tới, nhận lấy tờ giấy xét nghiệm từ người giám định y khoa, “Chà …, cái polyp này hơi lớn.”
“Đúng vậy, cần phải phẫu thuật.” Giám định y khoa biết viện trưởng, nhanh chóng cung kính gật đầu, “Viện trưởng, chúng tôi chỉ có nhiệm vụ khám bệnh, việc điều trị liên quan vẫn phải chuyển bệnh nhân đến khoa phụ sản.”
“Thật vất vả.” Dương viện trưởng gật đầu, “Có thể liên hệ với bác sĩ Tiêu của khoa phụ sản, giao bệnh nhân cho cô ấy, để cô ấy làm thủ tục nhập viện.”
Sắp xếp xong xuôi, Dương viện trưởng nói với Nhạc Tiếu Nhi đang nhăn mặt vì lo lắng: “Cũng may, chỉ là một khối polyp, cắt bỏ đi, không nguy hại lắm, nhưng khối polyp này quá lớn, nếu không quan tâm thì sẽ gây chảy máu và tiến triển thành một số bệnh phụ khoa. “
Nhạc Tiếu Nhi sau khi nghe lời này thở phào nhẹ nhõm.
Dương viện trưởng cho biết thêm: “Tuy nhiên, sau khi cắt bỏ polyp, cần làm xét nghiệm bệnh lý để loại trừ tổn thương. Tôi sẽ cho cô biết số điện thoại của bác sĩ Vương. Cô đưa mẹ đi khám phụ khoa nhé. Bác sĩ Vương đến từ bệnh viện của chúng tôi là thần y trong sản phụ khoa, người có kinh nghiệm nhất trong lĩnh vực điều trị này, cô có thể trao đổi với cô ấy nếu có bất cứ điều gì. “
Nhạc Tiếu Nhi gật đầu, “Cám ơn Dương viện trưởng.”
Sau khi Trần Lôi ra ngoài, cô nhanh chóng đến sản phụ khoa tìm bác sĩ Vương.
Bác sĩ Vương nhận được thông báo và ngay lập tức làm thủ tục nhập viện cho Trần Lôi, người được đưa vào phòng VIP của bệnh viện ngày hôm đó.
Đây là lần đầu tiên Trần Lôi tự mình đến bệnh viện thực hiện một ca phẫu thuật, bà vô cùng sợ hãi, “Bác sĩ, đây là ca đại phẫu cho tôi sao?”
“Đây không phải là một ca phẫu thuật lớn nhưng cũng không phải là một ca phẫu thuật nhỏ. Bà vẫn cần chú ý sau ca phẫu thuật. Bà chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu. Hãy kiên nhẫn.” Bình thường bà không cảm thấy polyp ở bộ phận sinh dục của mình sao. May mắn thay, bà đã đến khám nếu không sẽ rất phiền phức, tôi thấy bà còn bị viêm lộ tuyến cổ tử cung độ 3, mức độ nghiêm trọng lắm, nếu không điều trị sẽ rất dễ dẫn đến ung thư cổ tử cung. Bà không biết kKhả năng mắc ung thư cổ tử cung hiện nay cao đến mức nào sao, và ở những người ngoài năm mươi nó còn cao hơn nữa. “
Trần Lôi rùng mình tái mặt.
Nhạc Tiếu Nhi vẻ mặt áy náy, nếu như Quý Tử Uyên không bắt mạch cho Trần Lôi lần này thì hậu quả đã nghiêm trọng như vậy rồi.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhập viện và đóng phí, Trần Lôi sợ hãi nói: “Lần này là nhờ Tiểu Quý, nếu cậu ấy không bắt mạch cho mẹ thì sao phát hiện ra nhiều vấn đề như vậy, con cũng sẽ không biết để đưa mẹ đi khám bệnh. Mẹ đã luôn luôn nghĩ rằng chỉ là bệnh vặt. “
“Phải ạ.” Nhạc Tiếu Nhi lần này cũng ủy khuất gật đầu, cô nợ Quý Tử Uyên một ân tình rồi.
Có bạn là bác sĩ bên cạnh thì khác, dù không biết gì nhưng có người nhắc nhở.
Trần Lôi nói: “Con về đi, dù sao ngày mốt mẹ mới phải phẫu thuật, con có thể nhờ y tá chăm sóc cho mẹ, con còn phải chăm sóc cho Nhạc Nhạc. Trời ơi, tất cả là lỗi của tôi, bị bệnh không đúng lúc. “
“Không sao đâu, con đã thuê một bảo mẫu trông trẻ.”
“Vậy thì vẫn phải có người nhà theo dõi. Ai biết được những bảo mẫu kia sẽ bắt nạt Nhạc Nhạc trong lúc chúng ta không chú ý. Có mấy vụ bảo mẫu đánh người trên mạng đó”, Trần Lôi lo lắng về đứa cháu trai quý giá của mình.
Một giờ chiều, sau khi cô y tá lấy máu cho Trần Lôi thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Nhạc Tiếu Nhi quay đầu lại nhìn, Quý Tử Uyên chống gậy đi vào, anh ta cao lớn, mặc áo len màu nâu, khí chất tao nhã.
Đường Giai ở sau lưng anh, mang theo hai hộp giữ nhiệt bên trái và bên phải.
Chap 2898
Cảnh tượng này, không chỉ Trần Lôi chấn động, ngay cả Nhạc Tiếu Nhi cũng không khá hơn là bao.
Chân tay không tiện, còn tới giao đồ ăn?
“Hai người bận cả buổi sáng nên chắc chưa ăn cơm, cháu dặn đầu bếp ở nhà làm.” Quý Tử Uyên kêu Đường Giai đặt hộp giữ nhiệt lên bàn, mở ra, canh đậu hũ, súp, tôm tươi và rau củ.
Trần Lôi và Nhạc Tiếu Nhi nãy giờ bận rộn không đói, lại còn quên ăn, vừa nhìn thấy những món ăn này liền cảm thấy đói bụng.
“Thật ngại quá, cậu vất vả mang đến đây, chúng tôi đến căng tin ăn chút gì đó là được rồi.” Trần Lôi lịch sự nói.
“Dì à, dì đừng nói như vậy, hai ngày qua cháu đã ăn chực dì mấy bữa, cháu dặn đầu bếp nấu đồ ăn không được quá nhiều dầu mỡ cho dì. Trước khi mổ, dì nên ăn nhẹ. Tiêu hoá sẽ tốt hơn.” Quý Tử Uyên cầm hộp cơm đưa cho Trần Lôi.
Để làm hài lòng một người phụ nữ, trước hết anh ấy phải làm hài lòng mẹ của cô ấy, anh ấy hiểu được đạo lý này.
Trần Lôi bật cười, Nhạc Tiếu Nhi thầm thở dài trước kẻ đa mưu túc trí, vậy mà cũng cầm hộp cơm đi ăn.
Khi người ta đói, mọi thứ đều ngon.
Quý Tử Uyên ở bên cạnh an ủi hai người, “Đừng lo lắng, ca mổ này không lớn, hiện tại y học tiên tiến, không cần dùng dao, dùng tia laze để loại bỏ.”
“Dì à, dì không cần phải nghĩ nữa, bác sĩ Vương là bác sĩ phụ khoa giỏi nhất của bệnh viện, cô ấy thậm chí còn chữa khỏi rất nhiều bệnh ung thư cổ tử cung.”
Có lẽ vì là bác sĩ nên Trần Lôi an tâm hơn, tâm trạng lo lắng bồn chồn cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
…
Bốn giờ chiều, Trần Lôi nhất định bắt Nhạc Tiếu Nhi về cho em bé bú, cô cùng Quý Tử Uyên bước xuống lầu.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì ngày hôm nay.” Nhạc Tiếu Nhi đi bên phải, bước chậm một chút để phù hợp với tốc độ của anh, “Nếu không có anh, có lẽ tôi đã không đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra rồi, chưa nói tới các thủ tục khám và nhập viện rất nhanh, lại còn do bác sĩ Vương đích thân tiến hành phẫu thuật. “
“Chỉ nói cảm ơn thì có ích lợi gì.” Quý Tử Uyên đột nhiên nhướng mày, “Cũng cần phải biểu đạt bằng hành động.”
Nhạc Tiếu Nhi sửng sốt, “Vậy anh muốn gì?”
“Khi nào mẹ em xuất viện, mời anh đi ăn tối và xem phim.” Quý Tử Uyên ánh mắt mong đợi nói.
Việc một người đàn ông và một người phụ nữ đi ăn và xem phim có ý nghĩa như thế nào.
Nhạc Tiếu Nhi nhíu mày, có chút xấu hổ, nhưng là Quý Tử Uyên đã giúp cô.
Còn ân oán giữa Quý Tử Uyên và cô đã được trả hết, không nợ cô gì cả.
“Đừng lo lắng, anh sẽ không ép em kết giao với anh.” Quý Tử Uyên như nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, thờ ơ cười, “Chỉ cần được nhìn thấy em mỗi ngày là được rồi, đi ăn, đi xem phim cùng em giống như trúng số vậy. “
“Được rồi, sau khi mẹ tôi khỏi bệnh.” Nhạc Tiếu Nhi gật đầu.
“Anh đoán chắc là em sẽ ở bệnh viện một thời gian, vậy em cứ ở đây đi, Nhạc Nhạc, anh sẽ chăm sóc cho em, đừng lo lắng về việc anh một chân bất tiện, anh còn có Đường Giai ở bên, còn bảo mẫu có tận tình chu đáo chăm sóc Nhạc Nhạc hay không anh vẫn là có thể thấy được, mà Nhạc Nhạc hình như cũng rất thích anh. “
Quý Tử Uyên cười nói: “Anh bế nó, nó khá là vui vẻ.”
“Thằng bé vẫn còn nhỏ như vậy, sẽ không biết người lạ người quen.” Nhạc Tiếu Nhi dội gáo nước lạnh, “trừ khi người đó trông rất xấu xí.”
Quý Tử Uyên nghẹn lời.
Khi hai người ra khỏi thang máy, đột nhiên nghe thấy có người hét lớn: “Tử Uyên.”
Nhạc Tiếu Nhi dừng lại, Quý Tử Uyên sắc mặt lạnh đi, hắn mặc kệ tiếng nói tiếp tục đi về phía cửa.
“Tử Uyên, Tử Uyên, con chờ mẹ.”
Quý Mẫu bắt kịp.
Chap 2899
“Dì à, chậm chút.” Thang Nhược Lan nắm chắc cánh tay của Quý Mẫu, sau đó liếc nhìn Quý Tử Uyên từ trên xuống dưới với vẻ hơi ngạc nhiên.
Cô luôn cho rằng Quý Tử Uyên hiện tại đang sống trên xe lăn.
Không ngờ anh vẫn có thể đi lại bình thường.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy Quý Tử Uyên là khi anh vừa mới bị tai nạn ô tô, trông anh có chút đáng sợ, hiện tại Quý Tử Uyên đã bình phục, tuy trên mặt có một vết sẹo nhưng anh không hề xấu xí, thậm chí còn đẹp trai hơn bởi vẻ nam tính hoang dã.
Thang Nhược Lan không còn như xưa, trong giới nhà giàu Kinh Đô cũng quen nhiều, con nhà giàu cũng thấy nhiều.
Thành thật mà nói, có rất ít người giàu có mà lại cao ráo, đẹp trai.
“Có chuyện gì sao?” Quý Tử Uyên bị ánh mắt như tia laze của Thang Nhược Lan dò xét, khó chịu cau mày.
“Tử Uyên…, con…” Quý Mẫu nhìn thấy Nhạc Tiếu Nhi, sắc mặt lập tức ngưng trọng, “Con tại sao còn dây dưa với người phụ nữ này, nếu không phải vì cô ta, con làm sao lại trở thành như thế này?.”
“Việc tôi trở thành cái gì không phải việc của bà.” Quý Tử Uyên đột ngột ngắt lời với vẻ không hài lòng.
Quý Mẫu kích động nói: “Tại sao lại không phải việc của mẹ, con là do mẹ sinh ra.”
Quý Tử Uyên giễu cợt, “Thật sao, nếu như tôi là do bà sinh ra, tại sao sau khi tôi tai nạn, bà lại bỏ mặc không quan tâm, tại sao lại đứng cùng phía với cha tôi, vậy thì bà hẳn nên biết nếu không vì ông ấy thì chân tôi sẽ không bị cưa. “
“Mẹ….” Quý Mẫu đang định nói, Thang Nhược Lan đột nhiên nắm lấy cánh tay bà, ánh mắt lóe lên, mắt đỏ hoe vội vàng nói: “Mẹ đã ầm ĩ một trận với cha con, cha con lúc đó rất tức giận, không cho phép mẹ được liên lạc với con, hơn nữa sức khỏe của mẹ cũng không được tốt lắm, Tử Uyên, đừng giận mẹ, mẹ cũng chỉ có một đứa con trai là con, nếu con bỏ mặc mẹ thì mẹ sống còn có ý nghĩa gì. “
“Tôi cảm thấy bà rất thú vị, sau tất cả … bây giờ bà dường như có thêm một đứa con gái.”
Quý Tử Uyên liếc Thang Nhược Lan một cái chế nhạo, quay sang Nhạc Tiếu Nhi nói: “Đi thôi.”
Nhạc Tiếu Nhi không muốn cùng những người này mất nhiều thời gian, liền cùng Quý Tử Uyên bước ra cổng.
“Tử Uyên….” Quý Mẫu muốn đuổi kịp, nhưng Đường Giai đã chặn lại rồi.
“Quý phu nhân, bà đối với Quý Thiếu gia có bao nhiêu quan tâm, trong lòng bà biết rõ nhất.” Đường Giai cho bọn họ ánh mắt cảnh cáo rồi mới xoay người đi theo Quý Tử Uyên.
Quý Mẫu tức giận giậm chân, muốn đến gần Quý Tử Uyên, đưa về Quý gia, nhưng không ngờ Quý Tử Uyên lại nhẫn tâm như vậy.
“Dì à, tại sao Quý Thiếu và Nguyễn Nhan lại cùng nhau xuất hiện trong bệnh viện.” Thang Nhược Lan đột nhiên nói.
Trong lòng của Quý Mẫu suy nghĩ, “Ừ mau đi tìm hiểu đi.”
Ngay sau đó, Thang Nhược Lan đã nhận được tin báo, “Mẹ của Nguyễn Nhan có vẻ như bị polyp và đang ở bệnh viện, đang chờ bác sĩ Vương phẫu thuật vào ngày mốt.”
“Lại là Nguyễn Nhan.” Quý Mẫu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức giận, “Tôi mời nó trở về Quý gia mà nó không muốn, vậy tôi chỉ có thể ép buộc.”
…
ở bãi đỗ xe.
Buổi sáng Nhạc Tiếu Nhi lái xe qua, cô mở khóa chuẩn bị lên xe, đột nhiên cửa ghế phụ cũng bị kéo mở, Quý Tử Uyên tự nhiên ngồi vào.
“Không phải Đường Giai lái xe đưa anh tới sao.” Nhạc Tiếu Nhi trên trán có một vạch đen.
“Đường Giai, cậu ấy đang hẹn hò, anh đi nhờ xe của em về, khỏi làm phiền cậu ấy phải đón anh.”
Quý Tử Uyên nâng khuôn mặt tuấn tú lên, khóe môi cong lên, “Em sẽ không ghét bỏ anh chứ.”
“Nào dám, anh là ân nhân của mẹ tôi.” Nhạc Tiếu Nhi cười nói.
Chap 2900
Quý Tử Uyên tỏ vẻ vô tội thở dài, “Anh cảm thấy em nghĩ tôi đang mưu cầu đền ơn. Quên đi, anh sẽ tự mình đi tãi về, để không làm phiền buổi hẹn hò của Đường Giai, cậu ấy đã ngoài ba mươi tuổi, vì chăm sóc anh, thậm chí còn không có bạn gái, quá thảm. “
Nói rồi anh ấy mở cửa định bước ra ngoài.
Nhạc Tiếu Nhi không nói nên lời, “Được rồi, tôi nói đùa, anh cứ ngồi đi, dù sao cũng cùng đường.”
“Anh không muốn em nghĩ về anh như vậy.” Quý Tử Uyên trịnh trọng nói, “Ý anh không phải vậy.”
“…”
Anh không có ý đó, có ma thèm tin anh.
Nhạc Tiếu Nhi trong lòng phỉ báng rất nhiều, nhưng cô không dám nói nhảm, cô phát hiện một khi người ta không biết xấu hổ thì ai nói gì cũng không tác dụng.
Quý Tử Uyên bây giờ là như vậy.
Thậm chí một câu nói cũng trùng trùng điệp điệp mấy tầng ý nghĩa.
“Tôi lái xe.”
Nhạc Tiếu Nhi khởi động xe, “Chẳng qua, vừa rồi mẹ anh và Thang Nhược Lan thấy anh ở bệnh viện, bọn họ đi điều tra sẽ biết mẹ tôi nhập viện, mẹ tôi có cần phải chuyển viện không?”
“Em sợ bọn họ làm phiền mẹ em?”
“Ừm.” Nhạc Tiếu Nhi không giấu giếm nghi ngờ.
Trần Lôi từ địa phương nhỏ lớn lên, bản tính chắc không mạnh mẽ.
“Anh sẽ nhắc nhở Dương viện trưởng, đồng thời cử một ít nhân viên canh gác bảo vệ không cho ai quấy rầy dì.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, “Em nghĩ chuyển đến bệnh viện khác có dễ dàng không, việc kinh doanh tốt nhất bây giờ chính là bệnh viện, nơi em đến đó để khám và sau đó xếp hàng để phẫu thuật em sẽ phải đợi ít nhất một tuần. Còn nữa, nếu em muốn tìm một bác sĩ tốt hơn để phẫu thuật, có thể phải đợi một hoặc hai tháng. “
“…”
Nhạc Tiếu Nhi da đầu tê dại, sau đó nhớ tới hôm nay đưa Trần Lôi đi khám, trong thang máy có nghe thấy người nhà bệnh nhân phàn nàn, nói rằng sẽ phải xếp hàng ba ngày mới được nội soi dạ dày, vậy mà có những người bán số thứ tự khám bác sĩ.
Quý Tử Uyên nhắc nhở: “Em có biết ngoài kia có bao nhiêu người xếp hàng đến khám bác sĩ Vương không, lịch của cô ấy tháng sau full rồi.”
Nhạc Tiếu Nhi không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Nếu anh ngồi khám, có phải số lượng người đăng kí có thể full 6 tháng liền không?”
“Bệnh viện của chúng ta chỉ có lịch hẹn khám tối đa hai tháng.”
Nhạc Tiếu Nhi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, “Tôi thấy anh mỗi ngày đều khá rảnh.”
“Tôi không rảnh nha.” Quý Tử Uyên phủ nhận, ban ngày cô đi làm, Trần Lôi ở nhà, anh vừa vặn đến nhà cô xem con trai.
Ha, anh ấy không ngại cho con bú ở nhà hàng ngày.
Khi đứa trẻ chậm chạp biết đi và biết nói, chắc chắn sẽ coi anh như cha ruột của mình, mặc dù anh là cha ruột của nó.
Khi đó, chỉ cần chiếm được trái tim của con trai, sẽ không có ong bướm vây quanh muốn theo đuổi Nhạc Tiếu Nhi.
Nhạc Tiếu Nhi bĩu môi, “Anh không có thời gian rảnh, nhưng lại làm đất trồng rau ở nhà. Mẹ tôi cũng sắp phẫu thuật rồi, mẹ còn phải tĩnh dưỡng, không thể trồng rau cho anh.”
“Anh cũng có thể trồng rau và cây ăn quả. Năm sau Nhạc Nhạc ăn dặm, nói không chừng thằng bé có thể ăn trái cây và rau anh trồng.”
Nhạc Tiếu Nhi “hừ” một tiếng, “cảm ơn anh, con trai của tôi không thiếu một ít rau củ quả.”
Quý Tử Uyên nhàn nhạt nhìn cô, “Anh là vì Nhạc Nhạc, không phải vì em.”
Nhạc Tiếu Nhi muốn đá anh ra khỏi xe ngay tại chỗ, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao anh không quay lại bệnh viện làm bác sĩ, anh giỏi như vậy, thật lãng phí nếu không điều trị bệnh nhân. “
“Em muốn anh đi?” Quý Tử Uyên đột nhiên hỏi.
Chap 2901
Nhạc Tiếu Nhi khóe môi giật giật.
Cô muốn nói rằng, anh đi hay không không liên quan gì tới tôi, nhưng một bác sĩ giỏi quả thực có thể cứu được nhiều bệnh nhân đang tuyệt vọng.
“Nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi.” Quý Tử Uyên nhìn cô không chớp mắt, bóng cô phản chiếu trong con ngươi anh.
“…”
Không biết vì sao Nhạc Tiếu Nhi lại có chút khó thở.
Có lẽ trong xe quá ngột ngạt.
Cô mở cửa kính xe trừng mắt nhìn anh, “Không phải tôi muốn anh đi, là Dương viện trưởng nhờ tôi thuyết phục anh đi.”
Quý Tử Uyên “Ồ”, và không nói gì nữa.
Xe chạy đến tận cổng biệt thự, Nhạc Tiếu Nhi không kìm lòng được mà nói: “Tôi nghĩ anh có thể đến bệnh viện làm việc. Anh còn trẻ như vậy. Học y khoa thật lãng phí tài năng nếu không cứu người. “
“Vậy… em muốn anh đi?” Quý Tử Uyên vừa mở cửa xe, nghe thấy lời cô nói, lại quay người lại, hai mắt rực lửa.
Nhạc Tiếu Nhi trở nên cáu kỉnh, “Tại sao anh cứ phải để ý xem là ý muốn của tôi hay không, tôi bảo anh đi là anh sẽ đi sao?”
“Ừ.” Quý Tử Uyên gật đầu, “em bảo anh đi anh sẽ đi.”
“Vậy thì tôi bảo anh ăn c’, anh cũng ăn à?” Nhạc Tiếu Nhi không khỏi mỉa mai hỏi.
Quý Tử Uyên không chút do dự, “Ăn.”
“…”
Anh thật là lợi hại.
Nhạc Tiếu Nhi giễu cợt, “Vậy thì đi ăn đi, mép không dính shit thì tôi sẽ không hài lòng.”
Quý Tử Uyên xuống xe không nói lời nào.
Nhạc Tiếu Nhi nhìn thấy vẻ mặt không chút lưu tình của anh, rốt cục sợ hãi, “Dừng lại, tôi đang nói đùa.”
“Tôi cũng nói đùa.” Quý Tử Uyên trong mắt mang theo ý cười trêu chọc, “Làm sao có thể ăn cứt.”
Đột nhiên, Nhạc Tiếu Nhi cảm thấy mình suy nghĩ nhiều liền nổi giận, còn chưa kịp mất bình tĩnh, Quý Tử Uyên đã nói: “Nhưng câu trước là sự thật, nếu em muốn anh trở thành bác sĩ, anh sẽ làm, trên đời này ai nói anh cũng không nghe, chỉ nghe lời em. “
Không khí đột nhiên nóng lên.
Nhạc Tiếu Nhi đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, “Vậy thì tôi muốn anh đi, được rồi, một tên lưu manh như anh trước đây làm nhiều chuyện trái đạo đức, tôi nghĩ anh nên làm chuyện tốt, dùng y thuật để chuộc tội.”
Quý Tử Uyên nhướng mày, “Tiếu Nhi, anh chỉ thừa nhận trước đây anh đã đối xử tệ với em, chưa bao giờ anh đối xử tệ với những phụ nữ khác. Họ tiếp cận anh chỉ vì tiền, vì tài, vì thứ họ cần, và anh muốn vì em chuộc tội thôi, những người khác anh không muốn. “
“Đôi chân của anh đã trả giá cho tất cả mọi thứ.” Nhạc Tiếu Nhi cau mày, không muốn nhắc đến quá khứ.
“Nhiêu đó cũng không đủ, sinh mạng của em là vô giá, nhưng nếu em muốn anh đi, anh sẽ đi.”
Quý Tử Uyên nói xong cầm gậy chậm rãi đi về phía biệt thự của mình.
Sau khi Nhạc Tiếu Nhi nhìn Quý Tử Uyên đi vào, cô lái xe vào sân.
Trần Lôi vẫn đang ở bệnh viện và cô ấy còn rất nhiều việc phải làm.
…
Sau khi Quý Tử Uyên vào nhà liền gọi Dương viện trưởng.
“Anh nhờ Nguyễn Nhan thuyết phục tôi trở lại bệnh viện?”
“Phải.”
Dương viện trưởng đang định hết sức thuyết phục, lời còn chưa kịp nói ra, Quý Tử Uyên đột nhiên nói: “Vậy thì chuẩn bị phòng làm việc, sau khi dì Trần làm phẫu thuật xong tôi sẽ trở lại bệnh viện làm việc.”
“Thật sao!.” Dương viện trưởng ngẩn ra, không thể tin được, “Cậu… tại sao đột nhiên đồng ý?”
“Cô ấy muốn tôi đến, vì vậy tôi đã nghe lời cô ấy, tất nhiên tôi sẽ đến.”
Bằng cách nào đó, Dương viện trưởng dường như nghe thấy cảm giác anh đang phát thức ăn cho chó và show ân ái trong giọng nói trầm ấm kia.
Có gì đó sai sai, đây vẫn là Quý thiếu gia từng đi qua ngàn hoa, mà không dính chút phấn hoa nào sao?
Chap 2902
“Thật là khiến tôi mở rộng tầm mắt,” Dương viện trưởng thở dài, “Tôi đã thuyết phục cậu rất nhiều lần trước đó, nói đến nỗi nước miếng của tôi đã khô. Lại không bằng một lời của cô gái khác.”
“Vớ vẩn.” Quý Tử Uyên cười nhẫn tâm, “Không nhìn chính mình sao, trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, còn có thể so với người ta sao?”
Dương viện trưởng nghĩ thầm, “Cậu nghĩ là tôi muốn so sánh với cô ấy sao, nếu không phải nhọc lòng vì bệnh viện quá tải còn lâu tôi mới nhờ.”
“Nhưng tôi nói cho anh biết, tôi không thể làm ca đêm, thân thể tôi không chịu nổi.” Quý Tử Uyên nhẹ giọng nói, “Hiện tại tôi không thể làm phẫu thuật, chân của tôi không đứng lâu được. “
“Không có vấn đề gì, cậu là Định Hải Thần Châm của bệnh viện, cho dù ngồi ở chỗ đó cũng có thể giúp chúng tôi rất nhiều.” Dương viện trưởng thở phào nhẹ nhõm, “Mà này, sau khi cậu rời đi chiều nay, người của mẹ cậu đến bệnh viện hỏi thăm tình trạng của Trần Lôi. “
“Bà ấy muốn gì?” Quý Tử Uyên nheo mắt.
“Tôi không biết, nhưng bảo vệ nói bà ấy và Thang Nhược Lan không đi quấy rầy Trần Lôi.” Dương viện trưởng cũng có chút chột dạ, “Tôi không muốn xen vào chuyện gia đình của cậu, đừng cuốn tôi vào, tôi không thể nào đắc tội cậu…, mà tôi cũng quen biết bố mẹ cậu hơn mười năm rồi, haizzz. “
“Tôi biết.”
Quý Tử Uyên không vội, binh tới thì tướng chặn, nhưng anh muốn xem hai vợ chồng Quý Trạch Hào muốn làm gì.
…
Ngày hôm sau, sau khi cho Nhạc Nhạc ăn xong, Nhạc Tiếu Nhi vội vàng đến bệnh viện.
Hôm nay Trần Lôi vẫn chưa phẫu thuật, Nhạc Tiếu Nhi ở trong bệnh viện một tiếng đồng hồ, phải đến địa chỉ văn phòng trụ sở Phi Ưng vì có việc.
Trong phòng họp đằng kia, một số cổ đông lớn của Phi Ưng và Thang Nhược Lan đang ở đó.
“Xin lỗi đã để mọi người phải đợi, tôi có việc nên chậm trễ.”
Nhạc Tiếu Nhi bước nhanh vào, đặt túi lên ghế.
“Không sao đâu.” Thang Nhược Lan khẽ xoay ghế da và cười khúc khích, “Mẹ của Nguyễn tiểu thư đang ở bệnh viện. Chắc cô ấy vừa từ bệnh viện về. Làm khó Nguyễn tổng rồi, phải vội vàng ký hợp đồng.”
“Nguyễn tổng, mẹ cô bị bệnh à?” Giang tổng Phi Ưng quan tâm hỏi.
“Ừm, là một ca tiểu phẫu.” Nhạc Tiếu Nhi liếc nhìn Thang Nhược Lan, “Thang tổng tin tức thật nhanh nhạy, chẳng lẽ hôm qua cô gặp tôi ở bệnh viện, liền đi hỏi người trong bệnh viện một vòng sao.”
“Dù sao thì cũng là tôi quan tâm Nguyễn tổng, chúng ta sẽ sớm trở thành đối tác thân thiết.” Thang Nhược Lan mặt không đỏ tim không loạn nhịp đáp lại.
Nhạc Tiếu Nhi không thèm nói chuyện với cô nữa, “Vì hợp tác thì chúng ta xem hợp đồng đi. Hôm nay tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết.”
Luật sư của hai công ty trước đó đã thảo luận rất kỹ về bản hợp đồng, sau khi luật sư cá nhân do Nhạc Tiếu Nhi đưa tới tra cứu, cô nhanh chóng ký tên.
Sau khi ký kết, Giang Tổng đi đầu vỗ tay hoan nghênh Thang Nhược Lan.
Khi Thang Nhược Lan đứng lên phát biểu, cô không hề giấu giếm tham vọng của mình: “Tôi hy vọng sự tham gia của mình có thể làm cho Phi Ưng phát triển tốt hơn, thực ra tôi thường xem các video ngắn của Phi Ưng, tôi nghĩ Phi Ưng có rất nhiều nội dung có thể mở rộng … “
Sau đó, Thang Nhược Lan nói một mình trong nửa giờ.
Khâu Hạo Lâm ghé vào tai Nhạc Tiếu Nhi nói nhỏ, “Cô ta đến đây là có sự chuẩn bị, kế hoạch chiến lược của cô ta tốt hơn Giang tổng, tham vọng của cô ta bộc lộ rõ ràng, kế hoạch của cô ta tốt thì tốt, nhưng có một số việc sẽ đụng đến lợi ích của công ty khác. “
Nhạc Tiếu Nhi cười thầm, không nói gì.
Họp xong, Nhạc Tiếu Nhi và Khâu Hạo Lâm cùng nhau rời đi.
Sau đó Thang Nhược Lan ngăn cô lại, “Nguyễn tổng, cô nghĩ gì về những gì tôi vừa nói?”
[/datpass]
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks