Truyện Hạnh phúc ở phía cuối con đường - Tiểu Thiên - Vũ Trạch (full) - Chương 57
Đem cánh cửa phòng đóng lại rồi, Thanh Trì mới đem tay cô thả ra. Quay lưng đối mật với cô.
Thiên ôm cổ tay xoa nần. Chò bị anh nắm đã đỏ lẻn rồi. Đủ biết lực khi nãy mạnh cỡ nào.
Mẹ nó nếu đế lại vết bầm thì sao bây giờ!
“Trịnh Thiên, tôi nói cho cô biết chuyện hôn nhân giữa chúng ta đừng để người khác biết!”
Thanh Trì chỉ tay vào người cỏ, tức giận.
Nếu vừa nãy anh không xuống nhà lấy nước, liệu có phái cô đã định nói ra chuyện gì đó giữa hai người cho Vũ biết không?
Còn nữa, anh nghi ngờ rằng Vũ đang cố ý muốn tiếp cận cô.
“Lâm Thanh Trì, anh đừng quá đáng!”
Thiên nghe lời cảnh cáo của anh xong lửa giận lại trực tiếp bùng lên. Cô ngước mắt nhìn anh căm phẫn.
Thanh Trì nghe vậy liền nghiêng đầu muốn biết cô nói gì tiếp theo, vẻ mặt thờ ơ.
“Anh… tốt nhất đừng quản quá nhiều! Chuyện giữa chúng ta đế lộ ra càng khiến tỏi mất mặt. Tỏi không ngu ngốc!”
Thiên kìm nén lửa giận, đi về phía bàn học cúa mình.
Mặc dù cô đã nói với Thành biết rồi. Thế nhưng cô không hối hận khi đã nói cho Thành biết.
Mất mặt?
Kết hôn với anh lại khiến cho cô mất mặt sao?
Thanh Trì dõi mát nhìn theo cô thế nhưng đáp lại anh chí là thái độ hờ hững cúa cô.
Vậy mà cô trực tiếp không thèm để
ý-
Đứng trước cửa phòng của hai người lúc này là Lâm Tư Vũ.
Khi Thanh Trì kéo cô trở về phòng, Vũ cũng đứng dậy theo sau. Chuyên nãy giờ hai người nói, từng chữ đều lọt vào tai của Vũ rồi.
Anh họ và chị dâu vậy mà không phái là yêu nên cưới.
Nếu không yêu vậy thi Lâm Tư Vũ anh có cơ hội phải không!
Nhớ rằng hal năm trước cậu có trở về nước một lần, tạm thời ghé vào thành phố này bàn công việc.
Lúc đi ra khỏi khách sạn chẳng may cậu bị một người khác đảm vào.
Hai người vỏ tình gặp nhau nhưng cậu lại nhớ mãi không quên người va phải mình lúc ấy.
Đó chắc gọi là ‘tiếng sét ái tình’ chăng?
Sáng nay khi gặp cô, cậu đã ngờ ngợ… sau khi vào nhà rồi cậu mới nhớ ra…
Cái người mà cậu nhớ mãi không quên ấy thế mà ngang nhiên trở thành chị dâu cậu.
Nếu như lúc đó không phái vì chuyện làm ăn có vấn đề thì cậu đã quyết dịnh ở lại nước theo đuổi cô gái ấy rồi.
Tiếc là…
Thế nhưng ông trời lại vân cho cậu cơ hội.
Mặc dù cô và anh họ cậu đã kết hôn nhưng mà lại không hề yêu nhau.
Suy cho cùng cậu vẫn có cơ hội.
Chỉ cần hai người họ ly hôn, cậu có thế ở bẽn cô rồi!
Vũ xoay người đi về phòng mình.
“Bác, chị với anh đi hết rồi sao?”
Vũ từ trẽn phòng xuống nhà.
Nhìn quanh một lượt chỉ thấy mỗi mình bác ở nhà, ngoài ra chắng còn ai nữa cậu mới cất tiếng.
“Muộn lám rồi cháu trai! Bọn chúng ra ngoài đi học đi làm được một tiếng rồi! Bảy giờ cháu mới dậy thì…”
Bà Lâm cười cười nhìn dáng vẻ ngái ngủ của Vũ.
Nhìn cũng rất đáng yêu đi.
ừm…cậu ngủ dậy hơi muộn.