Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 185
Du thuyền của Hoẳc Kiến Quốc được sản xuất từ các xưởng đóng tàu hàng đầu thế giới, khả năng chống mưa bão rất mạnh, cho dù ngày hôm đó sức gió có lớn cỡ nào thì du thuyền cũng không dễ dàng bị chìm được.
Huống hồ, Hoắc Kiến Quốc không chỉ am hiểu lái tàu mà còn bơi rất giỏi, khu vực du thuyền bị đăm còn có mấy hòn đảo gần đó, ngay cả khi tàu chìm xuống, dựa vào kỹ năng bơi lội xuất sắc của ông, ông vẫn có thể bơi đến hòn đảo bên kia an toàn, sao có thế chết đuối như vậy được?
Năm đó, Hoắc lão gia tử không phải là khõng có nghi ngờ gì, nhưng mà dù có tra khảo toàn bộ những người có liên quan thì cũng không tìm thấy bất kỳ manh mối nào hết.
Người chết không thế sống lại, từ đây, gánh nặng Hoắc thị toàn bộ đè lên người Hoắc Vân Thành.
Hoắc Vân Thành rót đầy hai ly rượu mạnh, trong đó một ly đặt trước bia mộ, gương mặt anh tuấn tràn đầy đau thương: “Ba, ly rượu này con kính ba.”
Hoăc Vân Thành uống một hơi cạn ly rượu: “Ba, con biết chuyện năm đó tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên như vậy. Ba yên tâm, con nhất định sẽ điều tra rõ chân tướng vụ việc năm đó, sẽ không đế ba chết oan uổng.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mưa ào ào đổ xuống.
Nước mưa ướt đẫm cả người anh, giọt mưa theo ngọn tóc anh nhỏ xuống, Hoắc Vân Thành lại mảy may không hề để ý, cứ thế tiếp tục quỳ gối trước bia mộ uống cạn từng ly rượu.
Rượu mạnh tràn cổ họng, Hoắc Vân Thành ngà ngà say, anh tựa vào bia mộ, nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Hoắc Kiến Quốc, bảy tỏ hết nồi lòng._____
“Ba có biết không? Con vẫn chưa tìm thấy được Đường Đường…đã bao nhiêu năm rồi. ồng nội sắp đặt cho con một cuộc hôn nhân, cô ấy tên Thư Tình, nếu không có Đường Đường, con nghĩ mình có thế chấp nhận cuộc hôn nhân này. Nhưng mà con đã hứa với Đường Đường rằng con sẽ cưới cỏ ấy.”
Sau khi Từ Uyển Nhi che ô leo lên núi cả đoạn đường dài, đến nơi mệt bở cả hơi tai thì được chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Hoắc Vân Thành cả người ướt đẫm ngồi bệt dưới đất, anh say khướt tựa vào bia mộ, khuôn mặt tuấn tú phủ đầy u sầu.
“Vân Thành, anh ốn chứ?” Từ Uyển Nhi tiến tới. Chiếc ô nghiêng nghiêng ngăn những giọt nước mưa rơi xuống trên người anh: “Anh bị ướt hết rồi.”
Hoắc Vân Thành ngoảnh mặt làm ngơ, cầm lấy bình rượu, nuốt ừng ực.
Từ Uyển Nhi đoạt lấy bình rượu từ tay anh: “Vân Thành, đừng uống nữa, anh say rồi!”
Hoắc Vân Thành mơ màng ngẩng đầu lẽn, một bóng người xinh đẹp đang lo lắng nhìn anh.
“Đường Đường?” Hoắc Vân Thành say tí bỉ, anh không nhìn rõ được người trước mặt là ai, nhưng
trong thâm tâm anh cảm thấy, người quan tâm lo lắng cho anh, chỉ có Đường Đường.
Đường Đường???
Đây là lần đầu tiên Từ Uyển Nhl nghe thấy cái tên này, trong lòng cô ta dâng lên ngập tràn cảnh giác.
Là Thư Tình sao? Có vẻ không phải…
Từ Uyển Nhi cúi xuống, dùng hết sức lực lôi kéo Hoắc Vân Thành đứng dậy, giọng nói nhẹ nhàng pha chút ngượng ngùng: “Vân Thành, anh say rồi, em đưa anh về nhà.”
Hoắc Vân Thành suy tư, ánh măt lờ đờ mông lung, lại gọi một tiếng: “Đường Đường…”
Từ Uyển Nhi sững sờ một lúc, sau đó lại dịu dàng nở nụ cười, thẹn thùng nói: “Đúng vậy, là em đảy, em là Đường Đường của anh đây, Vân Thành.”
Hoắc Vân Thành day day huyệt thái dương, chóng mặt nhức đầu không chịu nối.
Đường Đường của anh xuất hiện rồi sao? Có thật là Đường Đường không?
“Anh say rồi, em đưa anh về nhà.” Từ Uyển Nhi vằn đang ra sức nắng Hoắc Vằn Thành dậy._________
“Đường Đường, là em sao? Thật sự là em sao?” Hoắc Vân Thành loạng choạng tựa vào người Từ Uyển Nhi, giọng nói vui vẻ xen lản sự kinh ngạc.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks