Hoắc tổng, tôi muốn từ hôn - Chương 186
Anh đã tìm kiếm Đường Đường bao nhiêu lâu nay…cuối cùng đã trở lại với anh rồi ư?
“Đúng vậy, là em đây.” Đôi mằt Từ Uyển Nhi ngập tràn tình yêu, quấn lấy Hoắc Vân Thành không rời.
Lần đầu tiên cô ta được gần gũi với Hoắc Vân Thành đến vậy, thân hình cao to của anh, khuôn mặt tuấn mỹ của anh, dù cho là trong cơn say nhưng vân khiến người khác phải mê đắm.
Ngón tay Từ Uyển Nhi lạnh lẽo, run rẩy nhẹ chạm vào khuôn mặt tuấn lãng của Hoắc Vân Thành.
Đây là người đàn ông cô ta yêu say đắm biết bao nhiêu năm, trước đảy anh lúc nào cũng lạnh nhạt với cô ta, cuối cùng cô ta cũng có cơ hội được gần gũi với anh rồi.
Mặc dù là trong tình trạng say khướt và anh đang nghĩ đến một người con gái khác.
“Đường Đường, em thay đổi rồi sao?” Mặc dù cô gái trước mặt anh thừa nhận cô ấy là Đường Đường, nhưng cảm giác cô ấy mang lại cho anh vô cùng xa lạ, không phải là Đường Đường trong ký ức của anh, không có cảm giác khiến trái tim anh rung động.
“Em vẫn như trước, là do anh uống say nên mới ảo giác như vậy.” Từ Uyển Nhi giật thót, nhanh chóng thu tay lại.
Cô ta sợ bị Hoắc Vân Thành phát hiện cô ta không phải là Đường Đường.
Chật vật hì hục lôi kéo Hoắc Vân Thành một hồi lảu, cuối cùng Từ Uyển Nhi cũng đưa được Hoắc Vân Thành xuống dưới chân núi.
“Mau mau đến đây giúp tôi!” Từ Uyển Nhi la hét
với Bạch Lam và tài xế.
Bọn họ vội vàng xuống xe, giúp đỡ Từ Uyến Nhi dìu Hoắc Vân Thành.
,ẼVê thôi.” Từ Uyển Nhi nói với tài xế.
Tài xế chần chờ nhìn cô ta, ngập ngừng nói: “Đưa Hoắc tổng về nhà nào ạ?”
“Tất nhiên là Từ gia rồi!” Từ Uyển Nhi tức giận trừng mắt nhìn tài xế.
Không dề dàng gì mới được gần gũi với Hoắc Vân Thành, cơ hội tốt ngàn năm có một sao có thế bỏ lỡ được?
Tài xế vội vàng quay đầu xe, trở về Từ gia.
Hoắc Vân Thành ngồi dựa ở ghế sau, gương mặt tuấn tú ửng đỏ vì men rượu, bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, thêm vào một chút dịu dàng hiếm thấy.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe đế ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Từ Uyển Nhi như si như say ngắm nhìn gương
mặt anh, trái tim gia tốc đập bình bịch.
Hoắc Vân Thành khẽ lẩm bấm: “Đường Đường, Đường Đường…”
“Em ở đây.” Từ Uyển Nhi lấy lại tỉnh thần, nẳm chặt bàn tay anh.
“Đường Đường, đừng rời xa anh.” Hoắc Vân Thành vô thức nắm lấy tay cô ta.
Bàn tay to, ấm áp, dường như muốn đốt nóng cả người Từ Uyến Nhi.
“Uyển Nhi, Đường Đường là ai thế?” Bạch Lam tò mò hỏi.
Từ Uyển Nhi cau mày, liếc cô ta: “Tôi không biết. Bộ cậu không về nhà hả?”
Bạch Lam thức thời xuống xe.
Xe băng băng chạy như bay một giờ liền, cuối cùng đã đến cổng nhà Từ gia.
Từ Uyển Nhi cấn thận dìu Hoắc Vân Thành xuống xe: “Vân Thành, đến nơi rồi.”
Thư Tinh xử lý công việc xong xuôi, đã hơn mười giờ đêm.
Hoắc Vân Thành hiếm khi lại không gọi điện hối thúc cô về nhà, Thư Tình bắt taxi về Thủy Nguyệt Tân Thành.
Trong nhà tối đen như mực không một bóng người.
Thư Tinh bật đèn lên nhìn khẳp nơi, Hoắc Vân Thành không có ở nhà.
Cô khó hiếu, Hoắc Vân Thành không ở cỏng ty, cũng không có à nhà, vậy anh đang ở đâu? Anh cũng không nói là có tiệc tùng gì, hay là do buổi chiều cô quát anh bớt xen vào chuyện của cô hả, chỉ thế mà dận dổi đến giờ sao?
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks