Hoắc Tổng Truy Thê - Chương 123 Hoắc Minh, anh nghiêm túc sao
Chương 123: Hoắc Minh, anh nghiêm túc sao?
Ôn Noãn nằm trên chiếc gối trắng.
Có lẽ bởi vì bị bệnh nên người cô mềm mại hơn rất nhiều, giọng điệu cũng mềm hơn một chút: “Tôi không muốn đến bệnh viện.”
Bởi đến bệnh viện vì chuyện như vậy cô cảm thấy rất xấu hổ.
Hoắc Minh khẽ chạm vào mặt cô, cầm điện thoại trên tủ đầu giường rồi đi ra ngoài.
“Thư ký Trương, gọi bác sĩ đến đây.”
“ừ… Phòng 3601 khách sạn XX.”
“Không phải tôi, là ôn Noãn bị bệnh.”
Thư ký Trương ở đầu dây bên kia há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh táo lại!
Sao không ở nhà cho tốt, đến khách sạn làm gì?
Luật sư Hoắc chơi thật sự vui!
Thư ký Trương là một người có năng lực làm việc rất tốt, lập tức liên hệ với bác sĩ gia đình đáng tin cậy, cô ấy đích thân dần ông ta qua.
Đi đến khách sạn, Hoắc Minh mở cửa phòng.
Bác sĩ còn chưa nói chuyện, Hoắc Minh lập tức nhíu mày: “Tại sao lại là bác sĩ nam?”
Thư ký Trương: Bác sĩ còn phân biệt nam nữ
sao?
Hoắc Minh khồng cho bọn họ vào mà nói với thư ký Trương: “Gọi bác sĩ nữ đến đây người có kinh nghiệm một chút, cũng phải kín miệng.”
Anh có thể nhìn ra được, ôn Noãn rất để ý đến sĩ diện của mình.
Thư ký Trương rất thông minh, lập tức gọi một trưởng khoa có thấm quyền ở thành phố B đến, trưởng khoa kia cũng rất giỏi, chỉ chuẩn bị vài loại thuốc uống thay vì thuốc truyền tĩnh mạch.
Giữa trưa ôn Noãn đã hạ sốt.
Nhưng cồ vẫn còn rất yếu và thích ngủ.
Thư ký Trương chưa rời đi mà giúp họ dọn dẹp phòng khách sạn, vừa dọn dẹp vừa thầm giật mình.
Hoắc Minh đã ởtrong phòng ngủ.
Anh ngồi trên ghế sô pha, cầm điện thoại xử lý chút chuyện, vừa nhìn ôn Noãn vừa vuốt ve tay cô.
Ngón tay của cô thon dài mềm mại, có thế thấy cồ rất ít khi làm việc nhà, nhưng sau khi chuyến đến căn hộ của anh, anh cho thím nghỉ, ôn Noãn phải làm tất cả việc nội trợ trong nhà, cô cũng không phàn nàn gì.
Đột nhiên Hoắc Minh nhớ đến khoảng thời gian hai người ở chung với nhau.
Thật sự rất đẹp!
Lúc ấy chỉ cần anh vừa nhìn cô, mặt ôn Noãn lập tức đỏ lên.
Cô thích anh, anh luôn biết điều đó!
Nhưng bây giờ, cô rất ít khi đỏ mặt trước anh, ngược lại, tối qua Khương Duệ bảo cô gọi chồng, mặt cô hơi đỏ lên, lộ ra dáng vẻ ngượng ngùng mà anh quen.
Hoắc Minh chỉ nghĩ đến thôi đã không chịu nổi!
Bốn giờ chiều, anh đưa ôn Noãn về căn hộ, cô vẫn cảm thấy không thoải mái và có hơi buồn nôn.
Thư ký Trương lại mời bác sĩ đến.
Bác sĩ nói là do uống thuốc tránh thai.
Hoắc Minh đưa những người khác ra ngoài, anh liền trở về phòng ngủ, sắc mặt ôn Noãn trắng như tuyết dựa vào gối… Anh nghĩ đến đêm qua, anh thật sự rất hưởng thụ, cảm giác dề chịu hơn bao giờ hết.
Nhưng khi ôn Noãn bị bệnh, anh lại hơi hối hận.
Anh đi đến, nhẹ nhàng sờ lên mặt cô: “Sau này không để em uống thứ đó nữa.”
Ôn Noãn khó chịu, cồ quay mặt đi.
Hoắc Minh cúi đầu khẽ hồn cô, nụ hồn này kéo dài rất lâu… Mãi đến khi mặt cô hồng lên anh mới buông ra.
Ôn Noãn ngẩng đầu lên, trong mắt ngân ngấn nước.
Cô thì thào nói: “Hoắc Minh… Thật ra, thật ra anh cũng nên chơi đu rồi!”
Giữa anh và cô thật sự có sự ăn ý.
Nhưng lâu như vậy người trong lòng anh cũng đã quay lạt dường như anh rất thích mập mờ với Kiều An. Cô cảm thấy anh nên để cô đi, tốt cho anh cũng tốt cho cô, tốt cho tất cả mọi người!
Hoắc Minh không lên tiếng, chỉ nhìn thẳng vào cồ.
Anh chưa chơi đủ!
Làm sao đủ được! Chỉ mới nãy thôi anh còn muốn ngủ cùng cồ.
Không khí im lặng, tràn ngập sự khó chịu.
Ôn Noãn khống muốn cầu xin anh, cô nghẹn ngào nói: “Sau này tồi sẽ khồng đến khách sạn với anh.”
Yết hầu Hoắc Minh trượt lên trượt xuống.
Anh lại nghĩ đến sự điên cuồng đêm qua…
Ngay khi bầu khồng khí ngưng tụ lại, điện thoại của anh vang lên, có người gọi đến.
Hoắc Minh mở loa người: “Cảnh Sâm, có chuyện gì vậy?”
Bên kia, người đàn ông tên là cảnh Sâm miền cưỡng nở nụ cười.
“Hoắc Minh, buổi tối đi chơi không?”
“Tối qua rất thất vọng, đêm nay Kiều An sẽ tổ chức lại, đế nhóc con Khương Duệ kia xin lỗi cậu! Đúng rồi, cậu không làm gì ôn Noãn đúng không? Người phụ nữ nào cũng có chút nóng nảy, cô ấy ghen với Kiều An là chuyện bình thường… Chứng tỏ cô ấy
đế ý đến cậu!’
‘Tôi biết cậu rất nóng tính! Lạnh lùng với cô ấy mấy ngày là được, đừng làm quá.”
Hoắc Minh khồng phản bác lại.
Anh nhếch miệng nhìn về phía ôn Noãn.
Ôn Noãn tức giận đến mức cổ cô hơi hồng lên, cầm gối ném qua.
“Ai thèm ghen chứ!”
“Hoắc Minh, anh muốn chơi với ai thì chơi, không liên quan gì đến tôi.”
Hoắc Minh cười nhẹ nói: “Là cảnh Sâm nói, tôi không có nói.”
Đầu dây bên kia như bị nuốt mất lưỡi.
Một lúc sau, anh ta mới đổi giọng nói: “Chị dâu à! Haha…Tôi nói lung tung mà thôi!”
Anh ta lại hạ giọng: “Hoắc Minh, cậu có đến hay không thì nói thẳng với tôi một câu? Khó lắm Kiều An mới về một chuyến, đừng khiến mọi người mất hứng?”
Cảnh Sâm gọi điện đến thì Hoắc Minh nhất định sẽ đi, Ôn Noãn không dám ngăn cản.
Trong giới của bọn họ, không có tiền lệ là nhân tình dám quản công việc, dều nghe lời ngoan ngoãn. Ngẫu nhiên sẽ có vài người khá cá tính, thích đi đây đi đó…
Anh ta chờ Hoắc Minh trả lời lại.
Hoắc Minh lạnh lùng mở miệng: “Không đi! Quá nhàm chán.”
Người kia bất ngờ.
“Hoắc Minh, tồi là mang nhiệm vụ tới.”
Hoắc Minh đã nói: “Cơ thể của ôn Noãn không thoải mái, tôi ở nhà chăm sóc cô ấy.”
Người nọ hoàn toàn ngây người.
Từ trước đến nay chỉ có phụ nữ chăm sóc bọn họ, tại sao Hoắc Minh ngược lại, chăm sóc phụ nữ? Hoắc Minh cũng không phải bác sĩ!
Không phải là…
Giọng của cảnh Sâm hơi trâm xuống: “Hoắc Minh, cậu đang nghiêm túc sao?”
Hoắc Minh giữ mặt mũi cho ôn Noãn, khẽ cười tắt điện thoại đi.
Anh nhìn ôn Noãn, nở nụ cười mê người: “Cô giáo Ôn, như vậy em đã hài lòng chưa?”
Ôn Noãn vốn không muốn để ý đến anh.
Dáng vẻ nhượng bộ, trêu chọc của Hoắc Minh chính là những trò hề mà cánh đàn ông hay dùng mà thôi. Nếu anh thật sự thích cô, anh sẽ cho cô một mối quan hệ ổn định mà không phải là tiếp xúc về xác thịt.
Nhưng anh lại nhượng bộ và chăm sóc cô, cuối cùng quan hệ của bọn họ cũng dịu đi.
Hai ngày cuối tuần, Hoắc Minh ngoài chăm sóc cô thì làm việc trong phòng sách, thậm chí còn xuống tầng cho chó trắng ăn!
Cơ thể của Ôn Noãn không tốt.
Anh không chạm vào cô, nhưng lại rất vui vẻ hôn cô…
Khi nụ hôn khiến cồ ý loạn tình mê, anh lập tức mỉm cười.
Hai ngày nay, ôn Noãn có cảm giác như quay lại trước kia, thế nhưng trong lòng cô biết rõ không phải là như vậy. Sự chăm sóc của anh, những hành động khiến người ta xấu hổ này… Chỉ vì hứng thú mà thôi.
Cô sẽ không động lòng, cồ có đau khổ hay không, Hoắc Minh vốn không quan tâm!
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, cơ thể ôn Noãn đã tốt hơn rất nhiều, cô đột nhiên muốn uống cà phê.
Pha được một nửa thì có chuông cửa vang lên.
Hoắc Minh đang ở trong phòng sách, ôn Noãn lập tức đi đến mở cửa, cô cho rằng người đến là Hoắc Minh Châu.
Cánh cửa mở ra, cô giật mình.
Người đứng ồ cửa chính là Kiều An.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều An nở nụ cười, không giống thái độ ác ý đêm đó.
Ôn Noãn không dám xem thường ánh trăng sáng này.
Cô không cản bọn họ gặp mặt nhau, cô mời Kiều An vào nhà, sau đó đi đến cửa phòng sách nói với Hoắc Minh: “Cô Kiều đến rồi, anh có muốn gặp cô ấv khồnq?”