Hôn nhân bất đắc dĩ - Chương 290: Thẳng chân đá bay
An Nina nằm mơ cũng không ngờ rằng nhà giám định nội bộ Amphỉle cô ta mời tới cũng bảo bộ thứ hai không có vấn đề gì.
Lúc liên lạc với họ, cô ta rõ ràng đã báo trước là cho dù có thế nào đi nữa cũng phải kiên quyết tìm ra cho được vấn đề ở bộ thứ hai, còn hậu quả sẽ do An Nina cò ta gánh chịu.
Nhưng khi nghe người kia tuyên bố tất cả sản phẩm ở đây đều là hàng thật một cách chắc chắn, An Nina như muốn tan vỡ.
Không, không thể nào!
Lẽ nào Hạ Phương đã mua chuộc hết người trong công ty bọn họ?
Hy vọng cuối cùng chỉ có thể gửi gắm vào người Lục Trí Vân mời tới.
Lục Trí Vân cũng là rất người khôn ngoan, người anh ta mời tới là một giáo sư chuyên ngành đá quý của đại học Giang Lâm.
Vị giáo sư này từng được nhện ân huệ của bố Lục, vì vậy mấy năm qua đêu dốc lòng làm việc phục vụ cho bố Lục.
Bây giờ tuy bố Lục đang gặp vận xui bị cảnh sát sờ gáy, nhưng vị giáo sư này là người chính trực, không vì thế mà vứt bỏ quan hệ với
nhà họ Lục, mà lại nghĩ trăm phương nghìn kế để giúp bố Lục câu thông quan hệ, ra sức giảm bớt mức án phạt.
Lúc Lục Trí Vân với người đến đã nói rõ, nên sau khi lên sân khấu, ông cụ nghiên cứu một phen rồi cầm lấy bộ trang sức thứ hai lên, quan sát rất nhiều lần và vô cùng chăm chú.
Ông ta nghiên cứu rất kĩ càng, dí sát kính mắt chuyên ngành vào như muốn nhìn thủng luôn món trang sức này.
An Nina và Lục Trí Vân đứng dưới đài nhìn động tác của ông cụ, trong lòng không khỏi thấy căng thẳng.
Dù sao ông cụ này cũng là hi vọng cuối cùng của bọn họ.
Chỉ cần ông cụ cứ nhất quyết bảo rằng sản phẩm có vấn đề thì LM cũng khó lòng phân bua được.
Nếu không thể phân bua ngay được thì sẽ phải tiếp tục dây dưa.
Vậy là bọn họ có thể tranh thủ thêm được thời gian.
Đúng vậy, bọn họ cần thời gian.
Người Lục Trí Vân sắp xếp đã đi bắt mẹ của Hạ Phương.
Tuy hôm qua anh ta cũng đã xếp người đỉ bắt cóc, nhưng lại không thành, trái lại còn bị đánh trọng thương.
Lần này Lục Trí Vân đã rút kinh nghiệm, không sắp xếp mấy tên côn đồ cắc ké hoặc tay đấm bình thường, mà là… cảnh sát.
Lấy danh nghĩa cảnh sát dẫn người đi, lúc đang trên đường đi thì xảy ra vấn dề, cảnh sát không thể khống chế được.
Chỉ cần bắt được người Hạ Phương yêu thương nhất vào tay, còn sợ gì Hạ Phương sẽ không chịu giơ tay đầu hàng?
Khuôn mặt Lục Trí Vân nở nụ cười dữ tợn, trong lòng đã tính toán xong xuôi, nghĩ sau khi có được Hạ Phương thì phải trừng trị cô như thế nào mới hả được giận.
Anh ta xỉn thề, không khiến Hạ Phương sống không bằng chết, anh ta mang họ Hạ!
“Ông Hàn, bộ trang sức này có vấn dề à?”, dưới sân khấu, Tư Thành cất tiếng hỏi với âm điệu lười biếng, khiến ông Hàn đang đấu tranh nội tâm cứng đờ cả người.
Ông ta quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Tư Thành đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, kỉnh ngạc một lúc lâu mới bước đến chào hỏi: “Anh, anh
Tư…”
Tư Thành khẽ gật đầu, gương mặt điển trai lộ ra vẻ gian xảo: “ở đây không ai là kẻ ngốc cả, ông Hàn chú ý ăn ngay nói thật”.
Lúc tới đây, ông Hàn đã ôm tâm lý nặng nề, bởi vì ông ta biết Lục Trí Vân dặn dò ông như thế chắc chắn là có nguyên nhân, mà chuyện ông phải làm bây giờ sẽ vi phạm đến giới hạn đạo đức nhiều năm hành nghề của mình.
Nên khỉ đến đây ông ta không có tâm tư đâu đỉ chú ý xung quanh, lúc này nghe được giọng nói của Tư Thành mới phát hiện người ở đây dều là ông lớn trong nghề.
Thậm chí ông ta còn thấy được ở chỗ ngồi giám định là hai chuyên gia giám định bảo vật đẳng cấp thế giới.
Ông Hàn như hiểu ra được điều gì, hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Lục Trí Vân một cái, giọng nói lạnh tanh và kiên định: “Kết quả giám định của tôi là, tất cả đều là hàng thật, không món nào trộn lẫn kim loại không nên có”.
Ông ta chỉ đến giám định thật giả, vậy nên những vấn đề như trầy xước không nằm trong phạm vỉ thẩm định của ông ta, nên không nhắc đến.
ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đêu im lặng.
Vậy là sản phẩm của LM thật sự không có vấn đề gì cả.
Bọn họ chỉ vì một sản phẩm có chút tì vết mà đã hào phóng đem tặng miễn phí cả một bộ quần áo lẫn trang sức phối cùng.
Không chỉ vậy, tất cả số tiền bọn họ đấu giá được đều sẽ dùng để làm từ thiện.
Một doanh nghiệm như thế, thử hỏi có lý gì mà không được lòng khách hàng?
Nhưng khi nghe kết quả như vậy, Lục Trí Vân tức điên người.
Anh ta đứng bật dậy, kích động chỉ thẳng mặt ông Hàn ở trên sân khấu, hô lên: “ông ta nói dối, đây không phải sựthật!1‘
Ông Hàn nhìn Lục Trí Vân một cái thật sâu, đáy mắt chỉ toàn vẻ sầu muộn.
Ông ta vẫn biết từ trước gỉờ vị thiếu gia nhà họ Lục này chẳng ra thể thống gì, lúc trước cũng từng nói bóng gió với bố Lục rằng đứa nhỏ này qúa ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì, tương lai có thể sẽ trở thành chướng ngại vật trên con đường thăng tiến của bố Lục.
Tất nhiên, ông Hàn không nói thẳng ra như
thế, chỉ nhắc nhở rất quanh co, nhưng bố Lục đã leo lên được vị trí này ở chốn quan trường thì tất nhiên cũng không phải người bình thường, có thể nghe hiểu được ý của ông ta.
Chỉ là bố Lục không xem chuyện này có gì là to tát.
Bây giờ bố Lục đã rơi vào kết cục như thế, hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Tuy ông Hàn rất thương tiếc, cũng luôn nỗ lực giúp đỡ bố Lục, nhưng ông biết, lần này người bố Lục đắc tội không phải là người bọn họ có thề đối phó, có thể giảm nhẹ mức án đã là vô cùng may mắn rồi, không thì chỉ có thể cúi đầu nhận mệnh.
Hôm nay ông ta đến đây vốn là muốn trả lại ơn tình một lần cuối cùng cho nhà họ Lục, nhưng lời nói của Tư Thành đã thức tỉnh ông ta.
“Ông Hàn, uổng cho ông đức cao trọng vọng, vậy mà lại thông đồng với LM, phẩm chất của ông như vậy không xứng làm giáo sư!”, Lục Trí Vân dữ tợn cất tiếng.
Ông Hàn sầm mặt lại: “Cậu Lục, lúc cậu gọi tôi tới còn dặn phải bất chấp bảo bộ trang sức thứ hai có vấn đề, lúc đó tôi còn nghĩ rằng bộ trang sức này thật sự bị gì đó, nên vừa rồi đã kỉểm tra rất cẩn thận. Nhưng ở đây không chỉ có
một mình tôi là chuyên gia, ánh mắt ai cũng tinh ý nhạy cảm, cậu làm vậy để được gì?”
Lục Trí Vân và An Nỉna không ngờ rằng ông cụ họ xem như là nhánh cỏ cứu mạng cuối cùng không những cứu bọn họ, mà trái lại còn giáng một đòn trí mạng.
Khóe miệng Hạ Phương hơi cong lên: “Rất cảm ơn ông Hàn đã có đánh giá công bằng liêm chính, tôi cũng rất tò mò tại sao cô An và anh Lục đây cứ một mức chắc chắn bộ trang sức thứ hai có vấn đê nhỉ? Nếu tôi nhớ không lầm cô An cũng là người vừa rồi nhất quyết phải đấu giá cho bằng được bộ đồ thứ hai, chẳng lẽ là cô đã biết bộ trang sức thứ hai có vấn đề từ trước à? Hay là phải nói vấn dề này vốn là do các cô tự tay tạo ra?”
Lời của Hạ Phương khiến cho mọi người xung quanh đề cao cảnh giác.
Bỗng chốc, tất cả tầm mắt của bọn họ đều rơi vào người An Nina và Lục Trí Vân.
Hạ Phương nhìn gương mặt phẫn nộ của An Nỉna: “Còn nữa, tôi nhớ cô An Nina đây là chủ tịch tập đoàn Amphỉle đúng không? Cô cải trang đến buổi công bố sản phẩm mới của LM là để đấu giá đồ của chúng tôi ra mang về mô phỏng lại à? Hay là muốn đến bôi nhọ sản
phẩm của LM chúng tôi?”
Nói rồi, Hạ Phương sầm mặt lại: “Mặc kệ mục đích của cô là gì, cô An, tôi hi vọng cô trước hết có thể thực hiện cam kết vừa nãy của mình, công khai xin lỗi với LM, với các khán giả khách hàng, và với các vị tiền bối giám định ở đây”.
“Cuối cùng, bộ trang sức thứ hai này ban đầu đúng là thật sự có vấn đề, hàng thật đã bị trộm mất thay bằng hàng giả. Nhưng công nhân viên phía bên tôi đã lập tức phát hiện ra vấn đê, cũng lấy về được bộ hàng thật nên mới không gây ra ảnh hưởng gì quá lớn. Chúng tôi hoài nghi cô An có liên quan đến vụ việc ăn cắp bộ trang sức hàng thật này nên đã báo cảnh sát, tình hình chi tiết thế nào làm phiền cô đối chất cũng lực lượng cảnh sát, cho LM một câu trả lời”.
“Hạ Phương, cô dám?!!”, An Nina giận dữ, kích động đứng bật dậy hét lên một tiếng, sau đó nhào lên sân khấu: “Tao giết mày…”
Nhưng còn chưa lên được sân khấu, đã bị Tư Thành thẳng chân đá bay ra ngoài…