NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương - Chương 118

  1. Home
  2. Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương
  3. Chương 118
Prev
Next

Bắt gặp nét mặt dường như đang cảm thấy rất chênh vênh của anh và tờ giấy anh đang cầm trên tay thì sắc mặt của Bạch Nhược Y cũng chùn xuống. Nụ cười đang hiện trên môi nhạt dần, cô vừa định mở lời muốn nói gì đó với anh thì người đàn ông đã lên tiếng trước.

“Đây là thứ đã khiến em lo âu, phiền muộn và lúc nào cũng bận lòng về anh đúng không?”

Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, nhưng cô biết lòng anh lúc này đã chẳng còn bình yên.

“Sao… Sao anh lại thấy được tờ giấy này?”

“Anh không cố ý kiểm tra túi xách của em đâu, mà chỉ định xem em có mang theo đủ thấy tờ để làm thủ tục hay không thôi. Vô tình lại nhìn thấy thứ này, bên trong có ghi anh mắc bệnh ung thư.”

Đối mặt với những gì Tôn Tử Đằng nói, Bạch Nhược Y thật chẳng biết phải trả lời làm sao. Cô chỉ đang cảm thấy hối hận vì đã để anh lên phòng lấy giúp túi xách mà cô đã bỏ quên trong khi đã sắp sửa lên đường đi đăng ký kết hôn. Để bây giờ sự tình lại xảy ra thế này.

“Tử Đằng à, mọi chuyện không tệ như anh nghĩ đâu. Anh chỉ mắc bệnh leukemia cấp dòng tủy thôi, tuy cũng là ung thư nhưng có thể điều trị được. Anh đừng suy nghĩ bi quan nha!”

Cô vội nắm tay anh, cố gắng nhanh nhất có thể giải thích để anh hiểu. Và khi thấy anh cười, lòng cô như mở ra một tia sáng có chút niềm vui, nhưng sau đó anh lại lạnh nhạt gỡ tay Nhược Y ra khỏi bàn tay mình.

“Chúng ta tạm thời đừng đăng ký kết hôn nữa.”

Một câu nói khiến Bạch Nhược Y rơi vào hụt hẫng. Cuối cùng thì chuyện mà cô luôn lo sợ cũng đến. Anh chẳng được lạc quan, mạnh mẽ như cô luôn mong chờ.

Nhưng sau mấy giây lấy lại tinh thần, Bạch Nhược Y không để cảm xúc mềm yếu bộc lộ ra ngay lúc này mà đối với anh, thái độ của cô lại vô cùng mạnh mẽ.

“Anh từng hứa dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ cùng với em vượt qua tất cả, nhưng giờ chính anh lại là người muốn buông bỏ. Anh hứa sẽ chăm lo cho em cả đời, dùng quãng thời gian còn lại của cuộc đời này bù đắp cho em. Và rồi cuối cùng thì tất cả cũng chỉ là những lời nói dối mà thôi. Nếu anh đã muốn thất hứa, muốn từ bỏ cơ hội được bên cạnh em thì em cũng nên tôn trọng. Vì một Tôn Tử Đằng yếu đuối, bi quan như bây giờ không phải là người em muốn đồng hành đến trọn đời nữa rồi. Anh cứ làm những gì anh muốn đi, tự giam mình vào một góc cũng được, mặc kệ số phận an bài cũng được. Nhưng có một điều chắc chắn là em sẽ mãi mãi quên đi anh, quên đi người đàn ông mang tên Tôn Tử Đằng.”

Nói xong Bạch Nhược Y liền lướt qua người đàn ông để đi đến lấy túi xách đang nằm trên giường, sau đó thẳng thừng rời đi, để mặc Tôn Tử Đằng vẫn đứng đó.

Những gì Nhược Y vừa nói, mỗi câu mỗi chữ đều khắc sâu vào tâm trí của người đàn ông, đến khi anh nhìn lại không thấy người con gái ấy đâu nữa thì mới thật sự biết được bản thân mình nên làm gì và không nên để mất đi thứ gì.

Ngay sau đó, người đàn ông tưởng chừng lại lần nữa để mất đi người con gái mình yêu thì lúc này anh đã vội vàng đuổi theo cô.

“Tiểu Nhược, anh muốn kết hôn với em! Muốn được làm chồng để chăm lo cho em cả đời! Muốn cùng em vượt qua tất cả những khó khăn ngoài kia!”

Nhược Y chỉ vừa đi tới cầu thang thì đã nghe thấy giọng nói trầm ấm, quen thuộc của người đàn ông từ phía sau nói vọng tới. Cô đã mỉm cười, cười trong hạnh phúc và vui mừng vì cuối cùng cũng đã vực dậy được tinh thần của anh.

Lúc quay lại thì Tôn Tử Đằng đã đi đến trước mặt cô. Anh cười và rồi lại ôm lấy người con gái mình yêu thương vào lòng.

“Anh cần em!”

8 tháng sau…

Thời gian là một dòng chảy không bao giờ ngừng lại. Thời gian là thứ đưa mọi chuyện đau lòng dần chìm vào dĩ vãng để bắt đầu một tương lai với nhiều điều mới mẻ.

Người ta thường nói sau cơn mưa cầu vồng sẽ xuất hiện, nắng đẹp rồi sẽ xua đi những âm u mờ mịt khắp lối. Lòng người cũng được ví von như thế ấy!

“Mami ơi, mami ơi… Hôm nay tiểu Lam được cô giáo khen đó ạ!”

Trong ngôi biệt thự Winner đồ sộ ngày ấy, lúc này  có một cô bé xinh như thiên thần đang chạy từ bên ngoài vào đã líu lo chiếc miệng nhỏ nhắn gọi tìm Bạch Nhược Y.

Nghe giọng điệu hí hửng của cô con gái nhỏ, Nhược Y liền đặt bản vẽ trên tay xuống để chào đón cô bé đang chạy tới và tiểu Lam đã ngồi ngay vào lòng cô.

“Thưa mami con mới đi học về ạ!”

“Tiểu Lam giỏi! Mà mẹ vừa nghe con khoe với mẹ gì đó đúng không?”

“Dạ đúng ạ! Ba ơi, ba đưa ba lô cho tiểu Lam đi!”

Trả lời Nhược Y xong, tiểu Lam liền quay sang nói với người đàn ông vừa ngồi xuống đối diện. Và cô bé đã nhận được một nụ cười của anh và chiếc ba lô nhỏ xinh của mình.

Bạch Nhược Lam hào hứng mở ba lô lấy ra một bức tranh đưa đến khoe với Nhược Y bằng nét mặt vô cùng phấn khích.

“Mami thấy tranh tiểu Lam vẽ có đẹp không ạ? Cô giáo khen con vẽ đẹp, còn tặng cho tiểu Lam một cái kẹo nữa!”

Nhược Y cầm lấy bức tranh lên xem. Đó là một bức tranh thuộc chủ đề gia đình, tuy nét vẽ vẫn còn rất nguệch ngoạc nhưng cô có thể nhìn ra những nhân vật mà tiểu Lam đã vẽ. Trong tranh có một người phụ nữ, điểm để cô nhận ra là mái tóc có vài sợi dài, bên cạnh người phụ nữ là một người đàn ông, điểm để cô nhận ra vẫn là mái tóc. Ở giữa hai người lớn là hai đứa trẻ một trai một gái. Nhìn qua cô có thể biết ngay tiểu Lam đang vẽ một gia đình gồm có bốn người.

“Mami xem xong chưa ạ? Mami thấy tiểu Lam vẽ có đẹp không?”

Nhược Y khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô bé một cái rồi mới nói:

“Tiểu Lam vẽ đẹp. Nhưng mẹ muốn biết trong tranh này người tiểu Lam vẽ là những ai?”

“Dạ, người này là mami, đây là ba còn ở giữa là tiểu Lam và em trai bảo bảo ạ!”

Cô bé chỉ tay vào từng hình một cho Nhược Y biết, sau đó thì cô lại hỏi:

“Nhưng mà tiểu Lam chưa có em mà?”

“Vậy thì ba mẹ tạo ra em trai cho tiểu Lam đi, như hồi xưa ba mẹ tạo ra tiểu Lam vậy đó.”

Cả hai vị phụ huynh đều sững sờ mất năm giây sau câu nói vô tư của cô bé Bạch Nhược Lam. Đôi gò má của Nhược Y không hiểu sao tự dưng lại ửng hồng.

“Thôi chuyện này chúng ta nói sau nhé! Bây giờ tiểu Lam theo vú Xuân lên phòng tắm rửa thay quần áo rồi học bài nha!”

“Vâng ạ! Nhưng mà ba mẹ nhớ tạo em trai cho tiểu Lam nhé!

“Được rồi mà.” Ngại ngùng trả lời tiểu Lam xong, Nhược Y liền quay sang tiếp lời với vú Xuân, bà đã đứng hầu bên cạnh ngay từ khi tiểu Lam đi học về.

“Vú Xuân dẫn tiểu Lam lên phòng tắm cho con bé nha!”

“Dạ! Tiểu Lam, chúng ta đi thôi con!”

“Vâng ạ! Tiểu Lam tạm biệt ba mẹ!”

Vẫy tay chào hỏi xong thì tiểu Lam mới cùng vú Xuân lên phòng.

Lúc này người đàn ông kia cũng di chuyển chỗ ngồi sang cạnh Bạch Nhược Y, không chút chần chừ liền đưa tay qua ôm lấy vòng eo thon thả của cô.

“Tử Đằng, anh làm gì vậy? Nhỡ con thấy thì sao?”

“Anh chờ con đi khuất rồi mới sang với vợ mà! Cả ngày đi làm không được gặp vợ, nhớ ơi là nhớ, năng lượng trong người chỉ còn có một phần trăm thôi, cho anh sạc pin chút đi.”

Từ ngày cấy ghép tủy thành công, trị khỏi được căn bệnh quái ác kia thì người đàn ông này đã bị cho là thay đổi máu huyết.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 118"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com