Kinh hoa vụn vỡ - Chương 22
Thái hậu cười bảo:
“Hoàng đế vẫn nên đừng đùa hai đứa trẻ này, chúng đều do ai gia nhìn lớn lên, tính cách thế nào, Hoàng đế cũng biết rõ, cớ gì phải làm người chia rẽ uyên ương chứ?”
Hoàng thượng liền đáp ngay:
“Mẫu hậu nói phải lắm, trẫm chỉ đùa vài câu thôi.”
Cho đến khi chúng ta rời khỏi cung với một đống thưởng vật, lên xe ngựa, ta mới không nhịn được hỏi Tạ Trọng Lâu:
“Lời Hoàng thượng vừa rồi, rốt cuộc là đùa hay thử lòng?”
Chàng cười khẽ, kéo ta vào lòng, tiện đà hôn nhẹ lên đỉnh tóc ta:
“Dù là đùa hay thử lòng, một khi Thái hậu đã nói thế, thì sau này Hoàng thượng cũng sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
Nghĩ đến lòng vua vốn đa nghi, nhà họ Tạ lại nắm giữ binh quyền, không tránh khỏi bị Hoàng thượng dè chừng.
Chỉ là chuyện bị chiếm đoạt thân xác cũng mới xảy ra chưa đầy một năm, chắc hẳn người không quá nghi kỵ Tạ Trọng Lâu.
Ta đang trầm ngâm suy nghĩ, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng lướt từ mép áo ta tiến vào.
Lòng bàn tay chàng nhẵn mà chai sần, ngón tay lại cố tình khiêu khích, khiến ta không thể tập trung vào những chuyện triều chính, chỉ đành mím môi, cố nén âm thanh nho nhỏ lại.
Tạ Trọng Lâu lại không chịu buông tha, trong xe ngựa tối mờ, chàng cọ cằm vào ta, từ phía sau ôm lấy vòng eo, vòng trọn ta vào lòng chàng.
Trong giọng nói mang ba phần u tối, mê hoặc đến lạ:
“Phu nhân không cần bận tâm những chuyện phiền lòng này, mọi việc đã có ta.”
Bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng náo nhiệt, có vẻ xe ngựa đang chạy qua phố phường đông đúc.
Ta bị chàng trêu đùa đến tim đập rộn ràng, lại cố giữ lễ giáo nghiêm cẩn từ nhỏ, chỉ đành run giọng đáp:
“Tạ, Tạ Trọng Lâu, đây là ở bên ngoài.”
Tay chàng khựng lại, sau đó, khẽ thở dài một tiếng:
“Ta không động đậy, A Chiêu, để ta ôm một lát thôi.”
Dừng lại một chút, chàng lại nói:
“Nàng giận rồi sao, A Chiêu?”
Ta khẽ lắc đầu, có lẽ vì lòng kiêu hãnh của nữ nhi, ta không muốn nói cho chàng biết rằng, sự im lặng của ta không phải vì không vui, mà là vì… thất vọng.
2
Đêm về, khi ta đang lật giở từng trang sách, tâm tư vẩn vơ suy nghĩ, bỗng nghe tiếng chàng trầm thấp, khàn khàn cất lên:
“Không còn sớm nữa, A Chiêu, nên nghỉ ngơi rồi.”
Ta đặt quyển sách xuống, ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, chợt giật mình.
Tạ Trọng Lâu vận trên mình bộ y phục ngủ màu trắng mềm mại, nằm nghiêng dựa trên trường kỷ, đuôi mắt hơi nhếch, màu đỏ khẽ hiện lên như vết son phơn phớt, ở giữa điểm một giọt chu sa nơi khóe mắt, mang nét quyến rũ khiến người ta say đắm.
Ta thấy thần sắc chàng khác lạ, ngẩn người:
“Sao vậy?”
“Rượu…”
“Rượu gì?”
Chàng khẽ thở hổn hển, giơ tay hắt chén rượu xuống đất:
“Trong rượu ta uống… có bỏ thứ gì đó.”
Trong khoảnh khắc, sợi dây trong đầu ta căng thẳng, khi vô vàn suy đoán vừa trỗi dậy trong tâm trí, thì tiếng chàng, đậm sắc lửa mê đắm, đã lọt vào tai:
“A Chiêu, A Chiêu ngoan, ta khó chịu, nàng giúp ta.”
Ta như người bị mê hoặc, bước đến, nhìn xuống chàng từ trên cao.
Đúng lúc ánh mắt ta chạm phải ánh mắt Tạ Trọng Lâu, chàng đột nhiên đưa tay kéo ta vào lòng, cúi xuống hôn mãnh liệt.
“A Chiêu, nàng đang nghĩ gì, cứ nói cho ta biết, không cần giấu diếm.”
Chàng khẽ nói bên tai ta:
“Như khi ta dạy nàng kiếm thuật, nàng nghĩ sao, cứ nói thẳng với ta. A Chiêu, bây giờ chúng ta đã là phu thê rồi.”
Ta giãy giụa, nhưng bị vòng tay chàng ôm chặt, buộc phải ngẩng đầu, đón nhận nụ hôn nồng cháy của chàng.
Trong màn màn sa phủ đầy tầng tầng lớp lớp, hơi ấm mùa xuân dần lên cao.
Từ đôi mắt chứa đầy khát khao xâm chiếm của chàng, ta chợt nhận ra một điều…
Tạ Trọng Lâu, chưa bao giờ là người dịu dàng, vô hại.
Tất cả của chàng, như tính cách phóng khoáng ngạo nghễ, như chu sa đỏ rực nơi đuôi mắt, đều nóng bỏng như ngọn lửa.
Ta khẽ cúi đầu, đưa tay ôm lấy cổ chàng, lặng lẽ đáp lại.
Trên bờ núi, sóng biển cứ thế dội vào bờ đá, từng đợt từng đợt xô vào, cuộn lên những đợt sóng trắng xóa, cuối cùng vào khoảnh khắc nào đó, biển lớn nuốt trọn bờ bãi, rồi từ từ lặng yên rút đi.
Giờ đây, đêm đã sâu, trăng tròn sáng tỏ, gió yên biển lặng.
Ta tựa vào lòng Tạ Trọng Lâu, không nói nên lời.
Chàng nhẹ nhàng vén lọn tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán ta ra sau tai, rồi khẽ gọi Tiểu Chức chuẩn bị nước nóng.
Ta lườm chàng, còn chàng chỉ mỉm cười, nắm lấy đầu ngón tay ta, hôn nhẹ:
“Là lỗi của ta, khiến phu nhân mệt mỏi, thật đáng tội ch3’t.”
“… Chàng im miệng đi.”
Chàng ấy vốn là người tùy hứng, từ sau khi thành thân, lại càng buông lỏng không chút kiêng dè.
Khi không có ai, chàng nhất định sẽ nắm tay ta, còn tranh thủ hôn vài cái bất kể lúc nào.
Thậm chí, dù ta đã mệt nhoài vào đêm, chàng lại dựa vào thể lực phi thường nhờ rèn luyện từ nhỏ, từng chút một dày vò ta, ép ta phải gọi chàng là “phu quân”, dịu dàng dỗ dành mới chịu để ta yên giấc.
Ngay cả khi đã ngủ say, chàng vẫn cứ bám sát ta, ta vừa cựa mình chút là chàng lập tức vươn tay ôm lấy eo, còn hạ giọng trấn an:
“A Chiêu, đừng sợ.”
Trái tim ta mềm nhũn ra ngay tức khắc, không nói nổi một lời.
Đến một tháng sau, khi trở lại Lục phủ, ta đã dần quen với việc chàng nắm tay ta trong tay mình, dùng tay áo che đi, cứ thế nghịch ngợm những ngón tay ta mà chẳng chút ngại ngần.
Phụ thân, mẫu thân và ca ca rõ ràng đều nhìn thấy, nhưng lại cứ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, coi như chẳng thấy gì.
Trước khi rời đi, mẫu thân giữ ta lại chuyện trò, còn Tạ Trọng Lâu thì bị ca ca và phụ thân gọi sang một bên.
Ta nghĩ hẳn họ đang bàn bạc chuyện triều chính, không tiện xen vào, bèn cùng mẫu thân nói dăm ba câu. Bà bỗng nhiên bảo:
“Gần đây, ta và phụ thân con đang lo liệu chuyện hôn sự cho Chiêu Huyền.”
“Hôn sự của ca ca ạ?”
Ta có chút ngạc nhiên:
“Hiện nay huynh ấy đã có người nào hợp ý chưa?”
Mẫu thân khẽ lắc đầu, vẻ mặt thoáng chút bất đắc dĩ,
“Những tiểu thư danh môn trong kinh thành, chẳng ai khiến nó ưng ý. Nó còn nói, giờ con đã gả vào nhà họ Tạ, hôn sự của nó cũng không cần gấp gáp, khi duyên đến tự nhiên sẽ đến.”
Ta bật cười bảo:
“Từ trước ca ca đã từng nói rằng đời này không định thành thân, giờ chịu nói sẽ từ từ xem xét cũng đã là hiếm có rồi.”
“Chuyện này vốn chẳng nên vội vã, biết đâu một ngày ca ca trên đường anh hùng cứu mỹ nhân, gặp được một cô nương, liền nhất kiến chung tình thì sao.”
Lời này vốn là nói đùa.
Không ngờ lại trở thành lời tiên tri.
Chỉ là ta không lường trước rằng cô nương mà chàng cứu trên phố ấy, lại là Thẩm Tụ, người một lòng cầu ch3’t.
3
Khi chuyện bại lộ, đã vào cuối mùa hạ.
Chẳng ai ngờ được, Thẩm Tụ, đích trưởng nữ của Phủ Tuyên Bình Hầu đang dưỡng bệnh tại chùa Kim Lăng, lại bị Lục đại nhân giấu ở trang viên ngoại thành, giấu suốt ba tháng trời.
Thấy chuyện không thể giấu được nữa, Tuyên Bình Hầu đành phải dẫn theo phu nhân, đích thân tới Lục phủ để đòi một “công đạo” cho con gái.
Khi ta và Tạ Trọng Lâu tới nơi, vừa vặn trông thấy phu nhân của Tuyên Bình Hầu đứng giữa phòng, cười lạnh lùng với ca ca:
“Lục đại nhân, ngài là nhi tử của Lục Thái phó, nay giữ chức vị trọng yếu, bên ngoài luôn mang danh liêm khiết công chính, vậy mà lại bí mật giữ một tiểu thư khuê các trong nhà. Chẳng lẽ đây chính là gia phong của nhà họ Lục sao?”