Mang Thai Bảo Bối Của Tổng Tài Tuyệt Tình - Chương 84
Ngủ chung trên một chiếc giường thôi mà, cũng không đáng sợ bằng việc thức chung.
“…” nghĩ tới đó Nhan Lam lại đỏ mặt. Cô tằng hắng một hơi, nghiêng mặt ra cửa sổ ngắm cảnh để che dấu đi gương mặt đang ngày một đỏ lên của mình.
Mưa to, từng tán cây bên đường rung lắc dữ dội, hàng lá rơi rụng xuống mặt đất bị cơn gió mạnh cuốn bay đi mất. Hai người lại rơi vào trạng thái trầm mặc không nói gì, mãi đến khi xe chạy về đến khách sạn cũng không ai mở lời trước.
Bầu không khí lúng túng này khiến Nhan Lam cảm thấy nhàm chán, cô không có chuyện để nói, lại không biết mở lời làm sao, người đàn ông kia thì càng khóa chặt miệng im lặng.
Cô buồn rầu dựa vào thành xe lim dim hai mắt muốn ngủ, đã đi cả một ngày không ngơi nghỉ, buổi sáng lại thức rất sớm nên bây giờ mình mẩy Nhan Lam đau nhức quá.
Lăng Tử Quân lái xe vào gara, lúc anh tháo dây an toàn cũng không thấy Nhan Lam phản ứng gì, cứ nghĩ là cô ngại ngùng nên Lăng Tử Quân cũng kiềm lòng không suy nghĩ nhiều mà lên tiếng.
“Đêm nay anh sẽ ngủ trên sofa.”
Trong phòng có bày trí một chiếc sofa, Lăng Tử Quân là người đàng hoàng, đương nhiên không để cho cô gái mà mình thích cảm thấy bị thiệt thòi.
Lẽ ra anh đã định đặt riêng hai phòng, dẫu sao Nhan Lam cũng chỉ mới bằng lòng để anh theo đuổi, giữa họ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác nữa, anh không thể cứ thế mà chiếm tiện nghi của cô, xem cô như vợ của mình mà ngủ chung một phòng được. Nhưng không ngờ tới mọi chuyện lại không đi theo dự tính, khách sạn thì hết phòng, đến cả thời tiết cũng mưa to không dứt không thể bay về thành phố trong đêm được.
Lăng Tử Quân mải mê suy nghĩ, lại không thấy Nhan Lam trả lời. Anh bắt đầu tò mò quay sang, thấy cô gái cứ nghiêng mặt ra ngoài cửa xe.
“Tiểu Lam?”
Lăng Tử Quân đưa tay lây nhẹ vai Nhan Lam, định bụng gọi cô, lại không ngờ người nọ ngủ quên mất, bị anh lây động liền ngả lưng về phía anh.
Lăng Tử Quân có chút bất ngờ nhanh chóng đưa tay đỡ lấy Nhan Lam, lại thấy cô đang lim dim mơ màng nhìn mình. Dường như chưa tỉnh ngủ hẳn, Nhan Lam mắt nhắm mắt mở nghiêng đầu nhìn Lăng Tử Quân, hơi hé môi nói ri rí trong miệng.
“Buồn ngủ quá…”
Có lẽ cả ngày trời mệt nhọc, vừa rồi lại uống chút rượu khiến Nhan Lam không tỉnh táo nổi. Cô mệt mỏi lách người ra khỏi vòng tay anh rồi ngồi ngay ngắn lại trên ghế, ngửa cổ ra sau thấy nệm êm ái thì tỏ ra thoải mái dễ chịu mỉm cười,
“Tới nơi rồi sao?”
Miệng thì hỏi vậy, nhưng hai mắt cô khép chặt, hơi thở đều đều tiếp tục ngủ.
Nhìn thấy hình ảnh này mà Lăng Tử Quân không khỏi bật cười, anh điểm chóp mũi cô, thấy cô ngái ngủ ậm ừ gì đó trong cổ họng nghe không rõ ràng nữa. Người đàn ông nọ khẽ thở dài một hơi, ba phần bất lực bảy phần nuôi chiều đứng dậy bế cô từ trên xe lên tới phòng.
Đoạn đường đi không ít người dừng lại nhìn bọn họ, đa số đều là ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị. Lăng Tử Quân lấy áo khoác của mình choàng lên người cô, ôm cô như ôm em bé nhỏ đi thẳng một đường vào thang máy.
Lúc đặt cô lên giường, cô gái nhỏ vẫn còn đang nhắm mắt ngủ thật ngoan. Lăng Tử Quân có thể thấy được xương quai xanh thấp thoáng trong cổ áo của Nhan Lam, gợi cảm đến mức yết hầu người đàn ông nọ có chút khô nóng, anh tránh ánh mắt sang một bên, gương mặt tràn ngập sự ẩn nhẫn chịu đựng.
Đôi mắt anh đỏ ngầu, khí chất lập tức thay đổi, quay lại hình tượng một người đàn ông trưởng thành cấm dục.
Anh không nên có những suy nghĩ quá phận này – Lăng Tử Quân ở trong lòng tự trách, lại vội chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh để bản thân tỉnh táo. Vốn dĩ anh phải kiềm chế, không thể để chính mình sa ngã như thế này được.
Trong phòng có người mặc kệ trời đất ngủ đạp chăn không thèm lo lắng, lại có người ngồi bên cạnh dằn vặt chịu đựng sự cám dỗ đang ồ ạt bủa vây.
Sau khi bình ổn lại tâm tình, Lăng Tử Quân giúp Nhan Lam lau tay lau mặt bằng khăn sạch, rồi đắp chăn bông mềm mại giúp cô.
Nhìn gương mặt khi ngủ say của cô gái nọ, Lăng Tử Quân lặng lẽ nuốt nước bọt, anh không nhịn được tiến tới hôn lên vầng trán Nhan Lam. Một nụ hôn nhẹ lướt như cánh chuồn chuồn vờn nước, mang đầy sự trân trọng và yêu thương vô bờ bến.
Giá mà có thể lưu giữ khoảnh khắc hạnh phúc này mãi mãi thì tốt quá.
Lúc anh sắp sửa rời đi, dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc kia đang rời xa mình, Nhan Lam mơ màng nắm chặt lấy tay Lăng Tử Quân không cho anh đi, cô vẫn nhắm mắt ngủ, lại dụi dụi mặt vào tay anh trong vô thức, nói mớ:
“Đừng đi… đừng đi mà…”
Người đàn ông nọ ngây người nhìn cô hồi lâu cũng không bước đi nổi, đợi lúc anh hồi phục tinh thần liền cảm thấy bàn tay mình nóng ran ran, cảm nhận được hơi thở rõ mồn một của Nhan Lam ở ngay cạnh bên.
Lăng Tử Quân đắn đo một hồi mới đưa tay xoa xoa nhẹ tóc cô, thấp giọng dỗ dành: “Ngoan, anh đi một chút thôi rồi quay lại.”
Dỗ mãi cuối cùng người nọ cũng buông tay, Lăng Tử Quân mới nhân cơ hội chạy đi vào phòng tắm xả nước lạnh. Thật nguy hiểm quá!
Đêm đó Lăng Tử Quân đã ngủ cạnh Nhan Lam, vừa nằm xuống giường thì người phụ nữ kia liền theo như thói quen rúc người vào lồng ngực anh. Hơi ấm cả hai hòa vào làm một, nghe thấy hơi thở đều đều vang bên tai, Lăng Tử Quân cố gắng nhắm mắt ngủ nhưng lại lực bất tòng tâm.
Trong bóng tối người đàn ông âm trầm mở mắt, anh cẩn thận nhìn xuống đỉnh đầu mềm mại của cô gái nhỏ, lại yêu thương hôn lên lọn tóc mượt mà.
Cuối cùng Lăng Tử Quân vẫn là không thể ngủ, một đêm dài thấm thoát trôi qua, anh thức trắng đêm khiến hai mắt mỏi mệt đỏ ngầu.
Ngoài cửa sổ ánh sáng len lỏi qua tấm màn nhung nặng nề chiếu trên mặt sàn lạnh lẽo, Lăng Tử Quân nhẹ nhàng đỡ mái đầu của Nhan Lam nằm ngay ngắn trên gối ngủ, sau đó mới âm thầm rời đi.
Cánh tay mỏi nhừ sau một đêm làm gối ôm cho Nhan Lam, nhưng tâm trạng của Lăng Tử Quân lại vô cùng tốt. Anh vui vẻ đứng nhìn cô một chút rồi định bụng ra ngoài ban công hóng chút gió trời.
Không ngờ anh chưa đi mấy bước thì điện thoại ở đâu đó vang lên phá tan bầu không khí im lặng trong căn phòng. Lăng Tử Quân vội vã chạy tới tắt chuông vì sợ làm gián đoạn giấc ngủ của Nhan Lam, may mắn là cô không hề thức giấc, chỉ hơi trở mình, trong miệng ậm ừ mấy tiếng không rõ lời.
Điện thoại được Lăng Tử Quân giữ bên mình, anh đi ra ban công, lúc này hồi chuông cuối cùng cũng tắt, trên màn hình hiện lên cuộc gọi nhỡ của Lăng Tử Phong.
Tích tắc vài giây sau người đàn ông kia nhắn lại một tin: “Xin lỗi em Tiểu Lam, còn sớm như vậy mà gọi điện làm phiền em.”
“Nhưng mà anh có tin vui này không kiềm lòng được phải gọi cho em. Em rảnh thì điện lại cho anh nhé, Đại Ngũ săn được hai tấm vé đi xem buổi hòa nhạc của nhạc công nổi tiếng mà em rất thích, tối nay 8 giờ, anh sang nhà đón em.”
Lăng Tử Quân liếc mắt nhìn xuống dòng tin nhắn mà không nhịn được nhíu mày.
Vốn dĩ tâm trạng đang phơi phới giờ đây liền như bị tạt cho một gáo nước lạnh. Sắc mặt Lăng Tử Quân sa sầm, anh mở điện thoại của Nhan Lam, vào ngay mục trò chuyện, ngón tay linh hoạt vẽ trên bàn phím.
“Tối nay em không rảnh.”
Nhắn xong tin này Lăng Tử Quân mặt không cảm xúc gửi đi.
Đôi môi người đàn ông nọ hơi nhếch lên cao, tự dưng lại cảm thấy hình tượng chính nhân quân tử bao nhiêu năm nay gầy dựng cũng nên gạt sang một bên rồi, hiện tại không gian xảo, không tiểu nhân thì bị cướp vợ là cái chắc.
Làm chuyện xấu nhưng gương mặt Lăng Tử Quân lại chẳng mảy may đổi sắc, anh âm thầm xóa luôn mấy dòng tin nhắn vừa rồi không để lại chút dấu vết nào.
Nhưng Lăng Tử Phong nhận được câu trả lời kia thì không hài lòng, anh ta vẫn cố chấp nhắn lại:
“Không phải em rất thích nhạc công họ Phùng đó sao? Còn nói muốn săn vé buổi hòa nhạc có anh ta tham gia. Lần này Đại Ngũ khó khăn lắm mới kiếm được vé, em cùng đi xem với anh đi.”
Nhìn dòng tin nhắn gửi tới mà Lăng Tử Quân cảm thấy gai mắt không chịu được, rõ biết anh không có tư cách gì để ghen nhưng cũng không nhịn được giở trò xấu xa.
“Bận rồi, không đi được.” Vẫn là Lăng Tử Quân giả dạng chính chủ của điện thoại gửi tin nhắn đi.
Nhưng cho dù có là giả dạng, nhìn cách nhắn tin Lăng Tử Phong vẫn ngờ ngợ cảm thấy có điều gì rất quái lạ. Bình thường Nhan Lam sẽ không cộc cằn như thế, nhắn tin với anh lắm lúc còn thả nhẹ mấy chiếc sticker đáng yêu.
Không lẽ sáng sớm anh làm phiền giấc ngủ của cô khiến Nhan Lam không vui?
Nhưng Nhan Lam là người dịu dàng dễ tính, chưa từng nổi giận với anh bao giờ. Không thể nào có chuyện cô hành động như thế được. Lăng Tử Phong suy nghĩ hồi lâu cũng không tìm ra lý do, nhưng anh không bỏ cuộc:
“Hay là việc anh giao cho em nhiều quá nên em không có thời gian? Tiểu Lam đừng lo, số công việc đó em để lại đi, anh làm giúp em.”
“…”
Chân mày của người đàn ông sắp bị cướp vợ không nhịn được nữa nhíu chặt, bàn tay đang nắm lấy điện thoại cũng nổi lên gân xanh. Lăng Tử Quân tức giận nói bóng nói gió:
“Ở trong công ty lại không công tư phân minh, làm giám đốc kiểu gì thế không biết?”
Lăng Tử Quân chẳng thèm trả lời lại tin nhắn của Lăng Tử Phong, anh lúc này chỉ đang nghĩ tới nhạc công họ Phùng mà Lăng Tử Phong nói đến chính là ai vậy chứ?
Điều này khiến anh rất canh cánh trong lòng, anh tự nhận bản thân yêu Nhan Lam nhưng lại không hiểu biết gì về sở thích của cô ấy… anh xứng đáng để yêu cô ấy sao?
Trong lòng bồn chồn khiến gương mặt của Lăng Tử Quân càng lúc càng trở nên kém sắc, người đàn ông nọ không nhịn được ngồi bần thần xuống ghế, lại thấy tin nhắn của Lăng Tử Phong gửi tới.
“Tiểu Lam cứ từ từ suy nghĩ nhé, 8 giờ anh đến trước cửa nhà em.”
Sau khi tin nhắn kia được gửi, còn đính kèm cả tấm ảnh hai vé xem buổi hòa nhạc.
Trên vé có ghi tên nghệ sĩ cello nổi tiếng Phùng Chu.
Phùng Chu?
Lăng Tử Quân nhanh tay phóng to tấm ảnh, rồi lại nhẩm đi nhẩm lại cái tên Phùng Chu này. Nghe quen lắm… dường như ai đó đã từng nhắc đến cái tên này với anh.
Trong vài giây suy nghĩ đó Lăng Tử Quân đã vội vàng gọi điện cho chủ quản phòng Pháp luật của công ty con mà anh đang điều hành – Cố Thiên Hạo.
Sáng sớm, bình minh trên biển đẹp một cách kỳ lạ. Ánh sáng mặt trời bao phủ khắp một vùng đất, xua tan đi cái giá lạnh của sương mai, bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng.
Lăng Tử Quân gấp đến muốn chết, lại không nghĩ cùng giờ này nhân viên đang nghỉ cuối tuần như Cố Thiên Hạo quý lắm cái giấc ngủ vàng không hề muốn tỉnh lại.
Tiếng chuông điện thoại đánh thức không chỉ một mình Cố Thiên Hạo mà còn có cả Tư Lan.
Cố Thiên Hạo còn chưa chịu mở mắt bắt điện thoại thì Tư Lan đã bị tiếng chuông đánh thôi thúc này làm cho mệt tim choàng tỉnh. Cô với tay cầm điện thoại, còn định mắng chửi sao mà người gọi tới không biết lựa giờ gì hết thì đột nhiên lại thấy cái tên “Lăng tổng” to oành trên màn hình.
“…” Tư Lan điếng người tỉnh hồn.
Cô lây lây Cố Thiên Hạo, “Anh- anh!”
“Để anh ngủ chút.”
Cố Thiên Hạo hơi cáu gắt, mấy nay công việc mệt nhọc y chẳng ngủ được bao nhiêu, tối qua còn thức cả đêm để chạy deadline, tranh thủ tối nay còn dẫn bạn gái đi xem buổi hòa nhạc.
Thấy Cố Thiên Hạo không có ý định dậy, Tư Lan vẫn lây người anh, bồi thêm một câu: “Lăng tổng gọi, Lăng tổng đó, sếp anh, chồng của con nhỏ em ghét!”
“…”
Cố Thiên Hạo vừa nghe Lăng Tử Quân gọi đến thì ba hồn bảy vía chạy về ngay.
Y giật mình ngồi phắt dậy trên giường, lại quay sang bạn gái quát:
Y giật mình ngồi phắt dậy trên giường, lại quay sang bạn gái quát:
“Anh nói lại một lần cuối, vợ của sếp em không được ăn nói hỗn hào. Để anh nghe được thêm một lần nữa thì chúng ta chia tay.”
“…” Tư Lan mới sáng sớm còn chưa tỉnh ngủ lại bị bạn trai nạt cho một trận thì hai mắt trợn to tức giận. Cô ta chưa kịp mè nheo thì bạn trai đã bỏ ra ngoài nghe điện thoại rồi.
Chết tiệt… tên bạn trai giàu có đẹp mã khốn khiếp! Nếu không phải y có tiền, có sắc, Tư Lan còn lâu mới chịu ấm ức như thế này.
Bỏ mặc Tư Lan ở trong phòng đang bực mình ra sao, Cố Thiên Hạo chưa kịp rửa mặt phải chạy ra ngoài gọi điện lại cho ông chủ.
Hồi chuông thứ nhất vang lên thì Lăng Tử Quân đã bắt máy rồi, mở màn là âm thanh lạnh băng của anh: “Sao bây giờ mới bắt máy?”
Cố Thiên Hạo lạnh sống lưng, mặc dù không nhìn thấy mặt của ông chủ nhưng chỉ với tiếng nói này thôi cũng đủ khiến y rét run cả người.
“Xin lỗi Lăng tổng, ngài tìm tôi có việc gì không?”
Nghe lời xin lỗi, Lăng Tử Quân tằng hắng một hơi, ngẫm nghĩ thấy lẽ ra anh mới là người phải xin lỗi, gọi điện cho người ta sớm như vậy.
Nhưng hiện tại gấp lắm rồi, không vòng vo nữa, Lăng Tử Quân vào thẳng vấn đề.
“Có phải hai hôm trước cậu nói với tôi vừa săn được vé của buổi hòa nhạc gì không?”
“À… phải, phải!” Cố Thiên Hạo hơi lag, y vội đáp rồi hỏi lại: “Sao vậy ạ?”
Lăng Tử Quân ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Tôi mua lại hai vé xem buổi hòa nhạc của cậu, cậu mua bao nhiêu, tôi trả giá gấp 10.”
“…”
Cố Thiên Hạo vừa sớm đã nhận được cuộc gọi từ ông chủ, còn chưa hoàn hồn thì liền có thêm một bất ngờ khác xảy đến. Y trợn mắt há mồm trong vô thức, lại nghe tiếng Lăng Tử Quân ở đầu dây bên kia gấp rút hỏi:
“Không được sao? Vậy cậu ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả.”
Cố Thiên Hạo như chết đứng, ông chủ chịu chi như vậy, khẳng định là mua vé hòa nhạc cho bà chủ…
Nghĩ là vậy, y nhanh chóng đáp lời: “Không- không, hai vé này không đáng giá bao nhiêu, để tôi gửi ngài.”
“Sao có thể làm vậy được, tôi nhớ cậu đã phải vất vả lắm mới mua được vé, đừng khách sáo, cậu cứ nói giá tiền đi.”
“Thật sự không đáng giá bao nhiêu mà thưa ngài. Lăng tổng trước đó đã giúp tôi không bẽ mặt trước mặt bạn bè của Lan Lan… lần đó tôi vẫn còn nợ ngài một lời cảm ơn, nên vé này để tôi gửi ngài.”
Lần trước Cố Thiên Hạo ra oai trước mặt bạn gái, nói dối với Tư Lan rằng bản thân đặt được chỗ ở nhà hàng nổi tiếng. Nhưng thật chất lần đó vì thắng vụ kiện tụng lớn, Lăng tổng đã giúp y đặt chỗ xem như món quà cảm ơn. Cũng vì Tư Lan cứ thích khoe khoang, mời bạn bè tới, lại không nghĩ Nhan tiểu thư kia chính là bà chủ Lăng.
Không nhờ có Lăng Tử Quân biết chuyện không vạch trần, thì lần đó Cố Thiên Hạo đã nhục mặt ê chề trước Tư Lan rồi.
Tư Lan có chút vóc dáng, gương mặt lại có nét khả ái dễ nhìn, Cố Thiên Hạo thay người yêu như thay áo, lại không tiếc tiền chịu chi, đối với bạn gái chỉ xem là mấy món trang sức mang bên người mà thôi. Y khoe mẽ vì muốn cô nàng càng thêm yêu mình, dẫu sao Cố Thiên Hạo cũng quá hiểu ý tứ của Tư Lan rồi, xem y như rùa vàng mà thôi, vơ vét hết tiền thì kiểu gì cũng bỏ. Cố Thiên Hạo cũng không tốt lành gì, nói chung mối quan hệ giữa họ là kiểu ông ăn chả bà ăn nem, đôi bên cùng có lợi thì việc gì phải nghĩ nhiều.
Lăng Tử Quân cứ từ chối mãi mà Cố Thiên Hạo vẫn nhất quyết không lấy tiền, cuối cùng anh cũng đành bó tay.
“Vậy thôi được, cảm ơn chủ quản Cố, có dịp tôi mời cậu ăn trưa.”
“Lăng tổng khách sáo quá rồi.”
Điện thoại tắt đi, Lăng Tử Quân cũng nhanh tay xóa luôn tin nhắn cũ của Lăng Tử Phong. Đúng lúc anh xoay người bước vào trong phòng thì thấy Nhan Lam đã tỉnh dậy từ lúc nào, cô ngồi trên giường dụi mắt nhìn anh.
“Sao anh dậy sớm vậy…?”
Sáng sớm gương mặt của cô gái nọ có chút ngơ ngác hồn nhiên, bởi vì đã ngủ một giấc quá ngon nên hai mắt hơi sưng sưng, cô đưa tay xoa mắt, miệng thì ngáp dài.
Dường như đã quen thuộc với sự hiện diện của Lăng Tử Quân, lắm lúc Nhan Lam cũng chẳng buồn để ý đến hình tượng của mình nữa. Mà cho dù cô có ra sao, trong mắt Lăng Tử Quân, Nhan Lam vẫn là cô gái xinh đẹp nhất, hoàn hảo nhất trên thế giới này.
Anh mỉm cười ôn nhu nhìn cô, đi tới bên giường, đặt điện thoại của cô xuống bàn.
“Sáng sớm dậy đón ánh bình minh trên biển rất thú vị đó, em bé ngủ nướng à.”
“…” Nhan Lam vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng nghe lời anh nói vẫn biết là Lăng Tử Quân cố tình ghẹo cô.
Nếu là trước kia, còn lâu Lăng Tử Quân mới mở miệng nói ra được câu nói bông đùa này.
Nhan Lam cảm thấy rất thú vị, chỉ là cô vẫn hơi tức.
Cô đưa tay chỉ chỉ đồng hồ treo trên tường:
“Còn sớm như vậy, anh nói ai là em bé ngủ nướng hả?”
Đón nhận sự giận dỗi của cô, Lăng Tử Quân chỉ bật cười.
Nhan Lam ngồi một lúc mới nhớ ra khi nãy Lăng Tử Quân cầm điện thoại của cô. Cô bỏ chân xuống giường, vừa vào nhà vệ sinh vừa hỏi:
“Lúc nãy sao anh lại cầm điện thoại của em vậy?”
Lăng Tử Quân ở sau lưng Nhan Lam giở trò tiểu nhân nhưng lại không hề nao núng trả lời.
“Cuộc gọi tiếp thị mà thôi. Sợ em thức giấc nên anh bắt máy giúp em.”