Nhận chỉ ban hôn - Chương 6
Ta và Đào Trân Nhi chia tay không vui vẻ, nhưng thật ra giữa ta và nàng ta, chưa bao giờ có niềm vui cả.
Đây cũng là lần đầu tiên, ta khiến nàng ta phải cứng họng.
Ta chợt nhận ra, dường như ta ăn nói cũng không đến mức quá vụng về.
Tâm trạng vui vẻ, ta liền đi tìm Nhị Lang.
Nhưng lại bị chặn ngoài cửa, không thể gặp được chàng.
9
Tiểu Ngũ bên cạnh Nhị Lang vừa nháy mắt ra hiệu với ta, vừa lớn tiếng nói:
“Nhị nương tử, lang quân dặn rằng hôm nay bận việc, bảo nương tử tự mình dùng bữa.”
Có vẻ như Nhị Lang đang giận.
Mà hậu quả khi Nhị Lang giận chính là, món bánh quế hoa ta thích ăn nhất cũng biến mất.
Theo lời quản gia, Nhị Lang không hề gặp Đào Trân Nhi.
Vậy thì rốt cuộc Đào Trân Nhi đã làm gì?
Chẳng bao lâu, ta đã biết được.
Hôm ấy, ta đến thư phòng tìm Nhị Lang, lại phát hiện dưới cửa sổ nơi chàng thường đọc sách, treo một chiếc đèn lồng hình thỏ nhỏ bằng bàn tay.
Nhìn chiếc đèn, ta bỗng cảm thấy có chút quen thuộc.
“Đẹp mắt không? Thích à?”
Ta quay đầu lại, đối diện với ánh mắt đen láy của Nhị Lang.
Chàng ấy hừ lạnh một tiếng, rồi tự mình ngồi xuống một bên.
“Thật ra cũng khá đẹp.”
Ta thành thật đáp.
Nhị Lang nheo mắt nhìn ta, khóe môi mím chặt.
“Nhưng ta chẳng thích chút nào. Ngày trước vừa nhận được, ta đã lập tức trả lại rồi.”
Khóe miệng Nhị Lang chợt cong lên.
Đúng là dễ dỗ.
Mẫu thân cả của ta có một muội muội ruột, chính là phu nhân Hầu tước Xương Bình.
Con trai duy nhất của bà ta, Thế tử Hầu phủ Xương Bình, lại cực kỳ thân thiết với hai huynh trưởng của ta.
Từ nhỏ Đào Trân Nhi đã theo sát bọn họ, thân mật gọi Thế tử là biểu ca.
Chỉ có ta, nếu tình cờ gặp, cũng chỉ đứng xa xa, cung kính gọi một tiếng “Thế tử”.
Ta và hắn vốn không có chút giao tình nào, vậy mà vào ngày lễ Thất Tịch năm ấy, hắn lại ngấm ngầm sai người mang cho ta một chiếc đèn lồng hình thỏ.
Sau này, khi thánh chỉ ban hôn được gửi đến, ta mới vô tình biết được, vì hành động của Thế tử, đích mẫu từng có ý định gả ta làm thiếp cho hắn.
Nghĩ đến đây, ta vô cùng cảm kích đạo thánh chỉ kia.
Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Nhị Lang, nghiêm túc nói với chàng:
“Ta chỉ thích bánh quế hoa.”
Là bánh quế hoa do chính tay Nhị Lang làm.
Trong khoảnh khắc, nụ cười như tràn đầy trong đôi mắt chàng.
Nhưng ta đã đánh giá thấp sự tính toán của nam nhân này.
Nhị Lang tự nhốt mình trong thư phòng.
Khi bước ra, trong phòng đầy những chiếc đèn lồng hình thỏ, chiếc sau còn tinh xảo hơn chiếc trước.
Còn chiếc đèn lồng mà Đào Trân Nhi gửi đến để khiến ta khó chịu, đã sớm biến mất không chút dấu vết.
10
Nhị Lang đổ bệnh.
Những chiếc kim dài hơn ngón tay cắm sâu vào tứ chi của chàng.
Dường như Nhị Lang đã quen với điều đó, nét mặt chàng không hề tỏ ra đau đớn, như thể chẳng cảm thấy gì.
“Nguyệt Nhi, nàng ra ngoài trước đi.”
Chàng ấy lo ta sẽ sợ hãi, muốn đuổi ta ra ngoài.
Ta lắc đầu, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán chàng.
Tạ Đại Lang và Tần Dao cũng nghe tin mà tới.
Thấy Nhị Lang phát bệnh, Đại Lang cũng không giấu được nét mặt nặng nề.
Tần Dao kéo ta sang một bên, dịu dàng trấn an:
“Đừng lo, Nhị Lang sẽ khỏi thôi.”
“Ta nghe lang quân nói, bệnh của Nhị Lang chỉ còn thiếu một vị dược liệu. Công công và bà bà xuất môn du hành cũng là để tìm thuốc cho đệ ấy.”
Ta khẽ gật đầu.
Trước đó ta đã hỏi qua phủ y, biết rằng năm xưa Nhị Lang trúng độc, khi đó còn quá nhỏ, độc tính xâm nhập tâm mạch.
May mắn được chữa trị kịp thời, không ảnh hưởng đến tuổi thọ, nhưng cơ thể yếu ớt hơn người bình thường.
Nếu muốn chữa khỏi hoàn toàn, cần phải có một loại dược liệu gọi là xích liên quả.
Xích liên quả vừa là thuốc, cũng vừa là độc.
Loại dược liệu này chỉ tồn tại trong những truyền thuyết ở vùng Nam Cương.
Công công và bà bà đã tìm kiếm suốt bao năm, nhưng vẫn không có kết quả.
Trong lòng ta thoáng trĩu nặng.
“Ta dường như, thật sự đã làm liên lụy đến chàng.”
Nhị Lang nhìn ta, ánh mắt hắn dịu dàng đến cực độ.
Ta cố nén nước mắt, khẽ nói:
“Ta còn nghĩ mình ngu ngốc đến mức chỉ biết kéo chân chàng thôi.”
Nhị Lang bật cười.
“Ai nói thế? Nương tử của ta rõ ràng là đại trí giả ngu.”
Bầu trời dần tối, tiểu đồng trong viện treo đèn lồng lên, ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp sân.
Ta nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Nhị Lang, hết lần này đến lần khác, thầm cầu nguyện với thần phật.
11
Thuở nhỏ, ta thường theo đích mẫu và tiểu nương lên chùa cầu phúc.
Các bà cầu cho quan lộ của phụ thân thông suốt.
Cầu cho huynh trưởng thi cử đỗ đạt.
Còn ta, chỉ đứng ngoài điện, nhìn tượng Phật từ bi, nhưng trong lòng lại chẳng mấy phần thành kính.
Phật độ chúng sinh.
Vậy vì sao, vẫn còn nhiều người phải chịu khổ đến thế?
Nhưng giờ đây, ta lại muốn thử cầu nguyện.
Bởi vì, ta đã có người mình thật lòng quan tâm.
Ta từ chối lời đề nghị đi cùng của Nhị Lang, rồi một mình lên núi.
Chùa Vân Sơn, chín trăm chín mươi chín bậc thang, chỉ để cầu cho phu quân ta được khỏe mạnh.
Lúc xuống núi, mây trời trải dài như bức họa diễm lệ.
Gió núi rít lên từng cơn, từ con đường nhỏ phía trước, có một bóng người bước ra.
Đó là một bà lão gầy gò, tay chống một cây gậy màu đen.
Nghe thấy tiếng động, bà quay đầu lại.
Ta kinh hô:
“Bà bà?”
Ba năm trước, khi theo mẫu thân cả lên núi lễ Phật, trên đường núi, xe ngựa suýt chút nữa đâm phải một người.
Trong cảnh hỗn loạn người ngã ngựa đổ, tiểu đồng vì sợ bị mẫu thân cả trách phạt, vừa quỳ xuống nhận tội, vừa vụt roi đánh kẻ chắn đường mà hắn tưởng là ăn mày.
Qua rèm xe, ta thấy rõ đó không phải là ăn mày, mà là một bà lão già nua.
Hình ảnh bà ngất lịm trên đất, không rõ sống ch*ết, cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí ta.
Sau đó, ta mượn cớ cơ thể không khỏe, xin về phủ trước, rồi trên đường quay lại tìm bà.
Dường như bà lão không biết nói, chỉ mở to đôi mắt.
Đôi đồng tử đen như đáy giếng khô, sâu thẳm đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Ta không nghĩ nhiều, cùng nha hoàn đưa bà đến y quán.
Nhưng khi ta quay lại y quán lần nữa, bà đã biến mất không tung tích.
Không ngờ lại gặp bà ở đây.
Hiển nhiên là bà cũng nhận ra ta, bà khẽ vẫy tay, rồi nở nụ cười.
“Bà bà, bà đang định đi đâu vậy?”
Ta hỏi.
Bà dùng tay ra hiệu vài động tác.
Ta nghi hoặc hỏi:
“Bà muốn từ biệt ta sao?”
Bà gật đầu, đưa tay về phía ta.
Đôi bàn tay đầy nếp nhăn và vết chai sạn.
Ta ngây người một chút, rồi cũng đưa tay ra.
Một chuỗi hạt màu đen tuyền được đặt lên cổ tay ta.
“Là tặng ta sao?”
Nhân duyên kỳ ngộ.