NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 225

  1. Home
  2. Phượng Hoàn Triều Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường
  3. Chương 225
Prev
Next

Thần sắc trên mặt lại cực kỳ an tĩnh, ánh lửa phản chiếu sườn mặt nàng khiến bờ môi sưng đỏ kia càng thêm kiều diễm.

Tô Tĩnh nghĩ nghĩ vẫn quyết định ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng hỏi: “Không sao chứ?”

Nếu đổi lại là trước đây, chỉ cần nàng không muốn, Tô Tĩnh nhất định sẽ xông vào giúp nàng.

Hoặc có lẽ sớm hơn, lúc Tô Thần muốn lẻn vào lều của nàng, Tô Tĩnh sẽ phát hiện và ngăn cản hắn, bởi vì hắn là một người rất chu toàn, khi muốn bảo hộ một đồ vật hoặc ai đó, đều sẽ tận lực không cho nguy hiểm tới gần.

Nhưng hôm nay, Tô Tĩnh muốn giúp nàng lại do dự một lúc lâu, đi rồi quay lại.

Rốt cuộc cũng là cảnh còn người mất.

Bây giờ và trước kia sao có thể giống nhau.

Diệp Tống cầm một thanh củi chọc chọc đống lửa, khóe miệng nhếch lên, cười vô tâm vô phế: “Cảm tạ Vương gia, nếu không phải Vương gia đi rồi quay lại, có lẽ chuyện Tô Thần muốn làm đã thực hiện được.

Vốn dĩ việc này không liên quan đến ngươi, lại khiến ngươi và hắn bất hòa, thực xin lỗi.”

“Ngươi đang trách ta tới muộn?” Trầm mặc trong chốc lát, Tô Tĩnh theo bản năng nói ra những lời này, đến chính hắn cũng cảm thấy kinh ngạc.

Diệp Tống rũ đầu, kéo tóc xuống che khuất sườn mặt, nàng không buồn không vui nói: “Chưa nói tới trách hay không.

Bởi vì ta biết, ngươi không phải Tô Tĩnh ta quen.” Nàng nghiêng đầu, hơi ngẩng cằm, nhanh chóng khôi phục thái độ bình thường, khóe mắt như có như không ý cười, ý cười không tới đáy mắt, “Vương gia không cần để ý, tất cả đều không quan trọng.

Ta vẫn luôn muốn hỏi, lần này tây chinh đã có giám quân, Vương gia sao không lưu lại kinh thành mà lại đi một quãng đường dài tới đây? Là do sợ đại ca ta không đấu được người Nhung Địch sao?”

“Không phải, chỉ là ta có chút lo lắng.”

Diệp Tống bám sát theo đề tài này không buông hỏi: “Lo lắng cái gì?”

Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt là ảnh lửa bập bùng, hắn lại dùng bộ dáng đường hoàng kia đáp: “Trong triều có đại thần buộc tội vệ tướng quân, chiến sự bên này mãi chưa xong, ta thân là thần tử, phải có trọng trách với Bắc Hạ, không yên lòng mới tới đây.”

Diệp Tống rũ xuống mi mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Chỉ vậy thôi sao?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Diệp Tống ném thanh củi trong tay vào đống lửa, cười như không cười nói, “Có phải ngươi không tin tưởng đại ca ta có thể lấy ít địch nhiều không?”

“Không phải”, Tô Tĩnh đáp, “Vệ tướng quân mưu lược và võ công đều phi phàm, ta tin hắn chắc chắn có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

“Vậy ngươi còn lo lắng cái gì?” Diệp Tống hỏi lại, thấy Tô Tĩnh hơi sửng sốt, nàng phóng nhẹ thanh âm: “Lương thảo Vương giaa đã đưa đến, nên làm cũng đã làm, nhanh chóng trở về đi thì hơn.

Vết thương của vương gia mới khỏi, ở đây xa xôi gian khổ không nên lưu lại lâu.”

Có thể hắn một chút cũng không lo lắng cho Diệp Tống nhưng không có nghĩa Diệp Tống sẽ không lo lắng cho hắn.

Diệp Tống sợ, hắn đến đây lại gặp phải chuyện gì.

Nếu vậy thì khi nào nàng mới có thể thanh thản?

Nếu hắn không nhớ được gì thì nên rời xa chỗ này, rời xa Diệp Tống, tốt nhất là đừng liên quan gì tới nàng nữa, hà tất phải dấn thân vào nguy hiểm.

Diệp Tống đứng dậy, Tô Tĩnh không chút nghĩ ngợi giữ lấy tay nàng, nhưng khi hắn nhìn thấy vệt đỏ trên cổ tay lại buông ra, sợ sẽ làm nàng đau.

Tô Tĩnh nói: “Không sao, ta đợi đại quân chiến thắng rồi cùng nhau hồi kinh cũng được.”

“Tùy ngươi.” Diệp Tống nói xong liền đi vào trong lều, “Đêm đã khuya, Vương gia nghỉ ngơi sớm đi.”

Tô Tĩnh không trả lời, ngẩn ngơ nhìn tay mình.

Ngày hôm sau Diệp Tu bắt đầu kế hoạch tìm cách cứu Lưu Ngoạt ra khỏi thành Bình Dã, bị Lý Cố cực lực phản đối.

Mọi người đều rất lo lắng cho Lưu Ngoạt, nếu không cứu hắn ra, sợ hắn ở trong tay quân địch khó bảo toàn tính mạng.

Hơn nữa đợt này Nhung Địch bị thua liên tiếp trên chiến trường, dưới sự tức giận vạn nhất chúng lấy tù binh Bắc Hạ ra uy hiếp, thế cục khó mà cân bằng được.

Bởi vì tù binh Bắc Hạ không chỉ có một mình Lưu Ngoạt, còn có mấy ngàn tướng sĩ khác.

Lý Cố nói: “Vệ tướng quân nên lấy đại cục làm trọng, không nên trộn lẫn tư tình.

Lưu Ngoạt là quân sư thực không tồi nhưng hắn cũng chỉ là một tên quân sư nhỏ bé, ở trước mặt hai quân, hoặc đứng trước an nguy của Bắc Hạ ta không đáng nhắc tới.

Tướng quân không nên vì hắn mà làm rối loạn đại cục, theo ta thấy, chúng ta nên trực tiếp công kích Bình Dã, đánh cho Nhung Địch đầu rơi máu chảy.”

Quý Lâm nóng nảy bị Quý Hòa và Bạch Ngọc giữ lại một bên, lấp kín miệng hắn không cho nói.

Diệp Tống nói: “Đứng trước đại cục đúng là Lưu Ngoạt không đáng nhắc tới, vậy còn hơn một ngàn tướng sĩ Bắc Hạ ta thì sao?”

Lý Cố hừ lạnh một tiếng: “Nếu đủ mạnh, sao lại trở thành tù binh của Nhưng Địch, bọn chúng đều là phế vật mà thôi.” Hắn nhìn Diệp Tống, đôi mắt khiêu khích, “Còn có người bất tài dẫn dắt bọn chúng nên mới phạm phải sai lầm lớn như vậy.

Hoàng Thượng thưởng phạt phân minh, chờ khi về triều chắc chắn sẽ có định đoạt.”

Diệp Tống cười như không cười: “Người mang binh đi lúc đấy là ta, ngươi cứ việc nói thẳng ra, đang chỉ trích ta chứ gì?”

Lý Cố đáp: “Sao dám.”

“Sao, sợ ta đánh ngươi a?” Diệp Tống nhướng mày hỏi.

Ai ngờ còn không đợi Lý Cố trả lời, nàng đột ngột tung một quyền đánh thẳng vào mặt hắn, Lý Cố lảo đảo lui về sau một bước, không thể tin mà bụm mặt, hít ngược hai ngụm khí lạnh, cảm nhận đau đớn đến từng kẽ răng, “Ngươi…”

Quý Lâm lúc trước còn giãy giụa, lúc này mặt mày hớn hở ra hiệu….Loại người này, phải đánh.

Diệp Tống hoạt động năm ngón tay, khóe miệng một bên nhếch lên, liếc hắn nói: “Ta muốn đánh ngươi đấy thì sao nào?”

Lý Cố tức khắc giận sôi máu, hắn muốn xông lên đánh trả, nhưng lúc này bên cạnh hắn có Tô Thần, còn có Tô Tĩnh và Quý Lâm, hắn mà xông lên chắc chắn sẽ bị đánh cho đến cha mẹ cũng không nhận ra.

Cuối cùng hắn đành phải uất hận cắn răng, nuốt xuống uất ức này, nói: “Nói chung là, ta không đồng ý việc đi cứu Lưu Ngoạt và tù binh Bắc Hạ! Vệ tướng quân nhanh chóng kết thúc trận chiến này đi!”

Diệp Tu vẫn luôn trầm mặc, lúc này mới bình tĩnh mở miệng: “Ngươi là tướng quân hay ta là tướng quân?”

Lý Cố sửng sốt, thu liễm lại biểu tình đáp: “Đương nhiên là ngài.”

Ánh mắt Diệp Tu dừng trên mặt Lý Cố: “Vậy ngươi là ai mà dám khoa chân múa tay với bản tướng quân.”

“Tại hạ là giám quân, chỉ là muốn nhắc nhở vệ tướng quân không nên phạm phải sai lầm, nếu không hậu quả không thể tưởng tượng được.” Lý Cố trầm ngâm nói tiếp, “Mong tướng quân nghe lời ta.

Nếu tướng quân vẫn cố tình muốn làm, chẳng lẽ là…”

Diệp Tu gặp biến bất kinh hỏi: “Chẳng lẽ là gì?”

“Chẳng lẽ lời buộc tội của các đại thần trong triều nói tướng quân mấy lần có thể bắt được đại tướng quân của địch mà lại để chạy thoát, giờ Lưu Ngoạt lại bị bắt làm tù binh của địch, chẳng lẽ là do vệ tướng quân cố ý, hay là ngài đã âm thầm với Nhung Địch…”

“Thả cái chó má nhà ngươi, ý ngươi là vệ tướng quân cấu kết với Nhung Địch sao?” Quý Lâm nhịn không được mắng.

Lý Cố hạ ngữ khí nói: “Trong lòng vệ tướng quân biết rõ.”

Diệp Tống từ từ mở miệng: “Ta thấy, người cuùng Nhung Địch cấu kết không phải vệ tướng quân, mà là Lý giám quân đây.” Lý Cố nghe vậy thân thể hơi chấn động, “Tối hôm kia đại tướng quân của địch quốc rõ ràng đã mất hết sức lực lại tẩu thoát dưới tay của Lý giám quân, trình độ của Lý giám quân thế nào mới có thể tạo thành cục diện như vậy a?”

“Ta nói, đó là ta…” Lý Cố muốn giải thích.

Diệp Tống đánh gãy lời hắn: “Đó là do ngươi bất tài, sai lầm này, ta tin sau này khi về triều Hoàng Thượng sẽ có định đoạt.

Chẳng qua việc này rốt cuộc có phải là cấu kết hay không, ta tin Hoàng Thượng sẽ điều tra rõ ràng.”

“Đừng có nói bậy! Ta bảo đó là sai lầm! Ta là nhi tử của thừa tướng, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được!”

Diệp Tu đập tay lên bàn, sắc mặt biến đổi nói: “Vậy ngươi ỷ mình là con của thừa tướng nên có thể hoành hành ngang ngược ở đây sao! Được, bản tưởng quân cho ngươi một cơ hội, có bản lính lên làm chủ soái, tất cả việc trong quân đều cho ngươi toàn quyền phụ trách, bản tướng quân tuyệt đối không hai lời, toàn bộ tướng sĩ Bắc Hạ sẽ nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Ta sẽ mang theo phó tướng về triều thỉnh tội, chờ ngươi khải hoàn trở về! Để văn võ bá quan trong triều biết, nhi tử của thừa tướng anh dũng thế nào, trong thời gian ngắn như thế nào dọn dẹp được biên quan?”

Lời nói khí thế hùng hồn khiến Lý Cố á khẩu không trả lời được..

Thật lâu sau, Lý cố đáp: “Tại hạ không dám.”

Diệp Tu chậm rãi ngồi xuống, ngữ khí bình tĩnh trở lại: “Ta biết ngươi không dám.” Tuy không có ý trào phúng nhưng rơi vào lỗ tai Lý Cố lại khiến hắn cả người không thoải mái.

Tiện đà Diệp Tu nói vọng ra bên ngoài: “Người đâu, Lý giám quân thân thể không khỏe, mời Lý giám quân đi xuống nghỉ ngơi.”

Nhung Địch bên này, lúc đầu có hơn tám vạn tướng sĩ, nhưng trong khoảng thời gian vừa qua đã thiệt hại gần một nửa.

Bách Lý Minh Xu dẫn đầu đại quân lại liên tiếp bị làm nhục, thủ hạ dưới trướng đứng ngồi không yên.

Vội vã thỉnh cầu Bách Lý Minh Xu hạ lệnh giết mấy ngàn tù binh Bắc Hạ để làm nhụt nhuệ khí của đối phương.

Bách Lý Minh Xu tức giận, vết thương cũ vết thương mới chồng lên nhau, thân thể không còn như lúc trước, sắc mặt trắng nhợt, nàng nói: “Giết bọn chúng có rắm dùng, đánh nhau thua lại muốn giết người thì có khác gì tự nhận là bọn man di trong miệng bọn chúng!”

Có tướng lãnh không phục nói: “Chúng ta rong ruổi thảo nguyên sa mạc, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì chặn được, vậy mà Bắc Hạ lại tự cho mình là thanh cao không đem chúng ta để vào mắt, chúng ta dù có quân tử thế nào thì trong mắt bọn chúng cũng không thoát khỏi hai chữ “man di”! Một khi đã như vậy, chi bằng chúng ta cho chúng biết thế nào gọi là man di, giết sạch không chừa lại tên nào!”

Có mấy tướng lãnh đứng lên tỏ vẻ tán đồng.

“Đủ rồi!” Bách Lý Minh Xu vung tay lên nói, “Tạm thời không nhắc lại chuyện này nữa, bản tướng quân sẽ không đồng ý!”

“Tướng quân không nên để lòng dạ đàn bà chi phối mà mắc thêm lỗi lầm nữa! Nếu không hậu quả sẽ không thể vãn hồi!”

“Câm mồm, bản tướng quân trong lòng tự có chừng mực, cần ngươi ở chỗ này lải nhải sao?”

Lúc này có tướng lãnh khác đứng lên, “Nếu tướng quân không muốn giết hết tù binh, thì ít nhất cũng giết chết quân sư của bọn chúng, coi như giết gà dọa khỉ.”

Bách Lý Minh Xu suy nghĩ đáp: “Lần trước các ngươi cũng thấy, hắn có vai trò không mấy quan trọng, ít nhất không thể khiến Diệp Tu tự mình dẫn quân.

Hắn là một người có ý chí vô cùng sắt đá.”

“Nếu vậy chúng ta càng phải giết, tuy không thể làm nhụt nhuệ khí của địch cũng có thể gia tăng sĩ khí cho quân ta!”

Lưu Ngoạt ở trong tay Nhung Địch là lần bị bắt giữ thoải mái nhất của hắn, hắn không phải ở trong nhà lao, mà bị giam trong một gian phòng.

Tuy rằng số lần bị bắt của hắn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Bách Lý Minh Xu ngày nào cũng tới gặp hắn một lần, muốn moi từ trong miệng hắn một lời khách sáo cũng chưa thành công, Lưu Ngoạt có chút bội phục sự kiên trì này của Bách Lý Minh Xu, thậm chí còn có chút đồng tình.

Đề tài ban đầu của nàng là bố cục chiến sự, chuyện cơ mật trong quân, không biết từ lúc nào đã chuyển sang chuyện về Diệp Tu.

Lần này Bách Lý Minh Xu tới, câu đầu tiên chính là: “Ngày mai bản tướng quân muốn giết ngươi, ngươi có di ngôn gì không?”

“Cuối cùng cũng muốn giết Lưu mỗ”, Lưu Ngoạt phản ứng bình tĩnh ngoài ý muốn, trên mặt vẫn là nụ cười văn nhã, “Nhất định trong quân có người gây áp lực cho Đại tướng quân.

Nếu là người bình thường, khi bắt được Lưu mỗ rồi đem ra dụ địch không thành công sẽ biết Lưu mỗ không có tác dụng và giết đi.

Nhưng Đại tướng quân biết rõ điều này lại vẫn lưu tính mạng của Lưu mỗ cho đến bây giờ.”

Bách Lý Minh Xu nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp tựa minh châu: “Ngươi có ý gì? Đang ám chỉ bản tướng quân không bình thường?”

“Bình thường”, Lưu Ngoạt cười nói, “Chẳng qua tướng quân không đáng sợ như trong lời đồn, tướng quân cũng chỉ là một nữ nhân bình thường.

Mà nữ nhân bình thường lúc nào cũng nương tay, lòng dạ đàn bà, nữ nhân bình thường không thích giết chóc và chiến tranh.

Nữ nhân bình thường như vậy mới đáng yêu.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 225"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com