Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! - Chương 447 Đồ tốt thì ai mà ngại có nhiều hơn
- Home
- Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi!
- Chương 447 Đồ tốt thì ai mà ngại có nhiều hơn
Chương 447: Đồ tốt thì ai mà ngại có nhiều hơn
“Bịch” một tiếng.
Tô Đại Cẩu quỳ xuống cực kỳ dứt khoát.
Văn phu nhân và Tiêu Mỹ Mỹ cũng không khá hơn chút nào, đôi chân run rấy, trong đôi mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Hiển nhiên, ba người đều bị sát khí dày đặc của Lý Trạch Vũ dọa cho bế mật.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Lý Trạch Vũ ngồi xổm ở trước mặt Tô Đại Cấu rồi liên tục tát vào mặt hắn ta.
Vài phút sau, mắt kính của Tô Đại cẩu rơi xuống mặt đất, mà gương mặt của hắn ta sưng tây lên với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Lý Trạch Vũ không nhẹ tay mà đánh Tô Đại Cấu tới mức hôn mê mới dừng tay.
Cảm giác đánh Hán gian thật rất thoải mái.
“Không, đừng giết tôi!”
Trên mặt Văn phu nhân đầy sự hoảng sợ.
Tiêu Mỹ Mỹ cố gắng giả vờ bình tĩnh nói: “Quân Đế, cậu… Cậu giết chúng tôi thì đừng nghĩ tới việc rời khỏi đảo Nguyệt Lượng.”
Bên ngoài có đội quân hùng hậu trấn giữ, cho dù thực lực của Lý Trạch Vũ mạnh hơn cũng phải nghĩ đến việc an toàn thoát thân khỏi mưa bom bão đạn
Dường như Văn phu nhân cũng nghĩ đến chuyện này, trong thoáng chốc có thêm tự tin: “Quân Đế, chỉ cần cậu không giết chúng tôi thì chúng tòi có thể thả cậu đi, hơn nữa sau đó chúng tôi sẽ đầu hàng nước Hạ Đại Lục không điều kiện.”
“ô, lại còn dám đưa ra điều kiện với tôi.”
Lý Trạch Vũ dùng một tay túm mái tóc ngắn của Văn phu nhân, quơ tay ở trước mặt bà tay: “Bà từng thấy nắm đấm to bằng bao cát chưa?”
“Chưa… Chưa từng thấy!”
Thân là người lãnh đạo tối cao nhất ở đảo Nguyệt Lượng, Văn phu nhân nào có bị người ta đối xử như vậy.
Nhưng trong giây phút này cái mạng nhỏ của bà ta đang ở trong tay người ta, bà ta chỉ có thế giận mà không dám nói gì.
“Ầm!”
“Ai bảo bà nhận giặc làm cha!”
“Ầm!”
“Ai bảo bà làm Hán gian!”
“Ầm!”
“Ai bảo bà chia rẽ…”
Mỗi một cú đánh thì Lý Trạch Vũ đều sẽ chửi một câu, nhưng mà một lát sau Văn phu nhân với tóc tai bù xù đã bị đánh ói ra máu.
Giữa hai chân Tiêu Mỹ Mỹ chảy ra chất lỏng màu vàng nhạt, thẩm thấu chiếc quần cộc.
Lý Trạch Vũ còn chưa đánh bà ta mà bà ta đã sợ tè ra quần.
“Quay lại đây.”
Lý Trạch Vũ quát.
Tiêu Mỹ Mỹ gần như ngã lộn nhào, “Bốp bốp bốp”, bà ta vừa tự tát mình vừa nhận sai: “Tôi không nên cấu kết với Văn phu nhân để làm việc xấu, không nên thông đồng với địch rồi bán nước, không nên…”
Sự chủ động của bà ta cũng không có đối lấy lòng nhân từ của Lý Trạch Vũ.
“Rầm r’âm rầm.”
Hắn đánh ba quyền liên tiếp khiến Hán gian số một của Văn phu nhân đã bị đánh bất tỉnh.
Chỉ có Văn phu nhân vần còn tỉnh táo.
Lý Trạch Vũ bấm gọi Diệp Khinh Nhu ở trước mặt bà ta: “Cô lập tức bảo đại quân Nam Cương đi lên đảo, có kẻ can đảm dám phản kháng thì
giết không thương tiếc!”
“Cậu thật sự phải làm như vậy?”
Diệp Khinh Nhu không khỏi lo rằng Lý Trạch Vũ bị xúc động quá mức.
“Yên tâm đi, Văn phu nhân đã nghĩ thông suốt rồi, muốn chủ động đầu hàng Đại Lục, dù sao chúng ta thế nhưng là người một nhà”
Lý Trạch Vũ nhìn về phía Văn phu nhân khi đang nói chuyện điện thoại: “Tôi nói đúng không?”
“Đúng đúng đúng, người cùng một nhà không thể đánh nhau”
Văn phu nhân vội vàng gật đầu hùa theo.
Lý Trạch Vũ cúp máy, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng: “Vậy bà còn không hạ lệnh bảo binh sĩ đảo Nguyệt Lượng không được phản kháng?”
“Đúng đúng, tôi lập tức đi hạ lệnh.”
Văn phu nhân vừa nói đã định đứng dậy rời đi.
Lý Trạch Vũ trừng bà ta bằng ánh mắt sắc bén: “Bà dám đi thử tôi xem.”
“Không đi, tôi không đi.”
Văn phu nhân dừng bước, cầm điện thoại trên bàn bấm só điện thoại bàn của quân phủ.
“Đại quân Nam Cương sắp đi lên đảo, không
được phản kháng, chờ sau khi đại quân Nam Cương đi lên đảo thì hợp tác bàn giao công việc với bọn họ.”
“Văn phu nhân, ngài… Ngài không nói nhầm chứ?”
Hiến nhiên người tổng phụ trách quân phủ ở bên kia điện thoại không thể tin được, dù sao từ trước tới nay Văn phu nhân đều có thái độ thù địch với nước Hạ Đại Lục.
“Câm miệng, tôi bảo ông làm như thế nào thì cứ làm như vậy.”
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng mà!”
Văn phu nhân thô bạo cắt ngang: “Tôi dùng thân phận lãnh đạo tối cao nhất ở đảo Nguyệt Lượng ra lệnh ông, lập tức phổi hợp với đại quân Nam Cương đi lên đảo.”
“Rõ!”
Người tổng phụ trách quân phủ chỉ có thể nhắm mắt trả lời.
Gần như cùng một lúc, mấy chục chiếc quân hạm của đại quân Nam Cương cùng nhau xuất phát tới đảo Nguyệt Lượng.
Tâm trạng của Diệp Khinh Nhu có hơi phức tạp, đã kích động lại còn lo lắng.
Cô ấy là con cháu Viêm Hoàng, có thể chứng kiến thời khắc lịch sử tính thì không kích động mới là lạ.
Nhưng điều cô ấy lo lắng là mệnh lệnh bốc đồng của Lý Trạch Vũ, cho nên cô ấy đã bảo tất cả đại quân chuấn bị khai chiến.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền về Hoàng Thành.
Những đại lão do Tô cấn Hoa cầm đầu đều trợn mắt há mồm, hiến nhiên không ngờ Lý Trạch Vũ sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế.
Mặc dù lực lượng quân sự của đảo Nguyệt Lượng không thể so sánh với nước Hạ, nhưng hắn chỉ cử đi vẻ vẹn hai vạn đại quân Nam Cương thì căn bản là không thế làm gì đối phương.
“Hắn muốn đánh đảo Nguyệt Lượng với hai mươi nghìn người? Thằng nhóc đó uống lộn thuốc hả!”
“Lão Tô, mau gọi cho thằng nhóc đó, bảo hắn không nên xúc động…”
Mấy đại lão gấp đến độ như con kiến bò trên chảo nóng.
Tô Cẩn Hoa nhíu mày thật chặt, lão nhanh chóng cầm điện thoại lên chuấn bị gọi cho Lý Trạch Vũ.
Nhưng mà đúng vào lúc này…
“Rầm!”
Cánh cửa lớn của phòng họp bị một người đẩy ra.
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một người lính cảnh vệ thở hồng hộc chạy vào.
“Long chủ, có tin tốt!”
Lính cảnh vệ hưng phấn nói: “Vừa nãy quân phủ Nam Cương truyền tin nói rằng hai mươi nghìn đại quân đã thành công đố bộ vào đảo Nguyệt Lượng, mà binh sĩ đảo Nguyệt Lượng không phản kháng.”
Cái gì?!
Tất cả mọi người bao gồm Tô cấn Hoa đều nghẹn họng nhìn trân trối.
“Đây là có chuyện gì?”
“Sao tôi biết được!”
“Phải hỏi thằng nhóc Trạch Vũ đó…”
Ninh Trạch Hoa lấy điện thoại cá nhân của mình ra đầu tiên, nhanh chóng bấm số của Lý Trạch Vũ.
“Đừng quá kích động, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”
Giọng điệu Lý Trạch Vũ đắc ý truyền đến.
Thế nhưng thu hồi đảo Nguyệt Lượng là kế hoạch trăm năm của nước Hạ, sao cái thằng này lại cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ!
Shh…
Ninh Trạch Hoa hít một hơi thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu hạ lệnh đế đại quân Nam Cương đố bộ vào đảo Nguyệt Lượng?”
Lý Trạch Vũ cười nói: “Mấy tên Hán gian như Văn phu nhân lạc đường biết quay lại và quyết định chủ động đầu hàng nước Hạ.”
Chủ động đầu hàng!
Trong phòng họp yên lặng như tờ.
Những đại lão đều mở to mắt, sự chấn động trong lòng đã hoàn toàn không thế tìm từ ngữ để hình dung.
Tô Cấn Hoa giật điện thoại từ trong tay Ninh Trạch Hoa, kích động nói: “Trạch Vũ, cậu nói thật sao?”
Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Tôi sẽ lấy chuyện này ra để nói đùa à, là thật, ông hãy chuấn bị huân chương Tử Kinh cho tôi đi.”
“Không phải cậu đã có một cái rồi sao?”
Một đại lão nói chen vào.
“Ai? Là ai đang nói chuyện.”
“Móa nó, tôi đây có công lớn như thế, muốn một cái huân chương Tử Kinh thì quá đáng sao?”
Lý Trạch Vũ gằn giọng quát.
Đại lão nói chuyện vừa nãy đã chảy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Đừng kích động, ý của tôi là cậu đã đã có một cái huân chương Tử Kinh thì không cần phải có nữa.”
“Hừ.”
“Đồ tốt thì ai mà ngại có thêm? Có rồi thì không thể muốn có tiếp sao?”
“Lão Tô, tôi hỏi ông, rốt cuộc ông có cho tôi hay không?”
Lý Trạch Vũ hùng hổ nói.
“Nếu ông không cho thì tôi không thể cam đoan mấy tên Hán gian như Văn phu nhân sẽ nuốt lời hay khônq…”