Thế giới game kinh dị - Chương 211
Tôi ngẩng đầu hỏi: “Nếu ta không chịu g.i.ế.c nàng thì sao?”
Cát Tiên Nhân liếc nhìn ta, bóng cây lay động che khuất nửa gương mặt ông ta.
Trong bóng tối, chỉ nghe ông ta chậm rãi nói: “Vậy thì ngươi chết! Tất cả các ngươi, đều phải chết!!”
23
Gió nổi lên cuồn cuộn, lá trong rừng quýt xào xạc rơi xuống.
Cát Tiên Nhân đứng trên cây, chúng tôi đứng dưới gốc cây, hai bên giương cung bật kiếm.
Tôi, Thanh Thanh, Mèo Yêu và năm gã đàn ông lực lưỡng, chúng tôi cộng lại cũng không đánh lại một ngón tay của Cát Tiên Nhân.
Tôi nắm chặt cây bút trong tay.
Đôi mắt đục như mắt cá của lão già cũng nhìn vào cây bút, đắc ý nói: “Vô dụng thôi, lúc trước ta là người trong ván cờ, ngươi có thể viết lại số mệnh của ta.
“Nhưng bây giờ, ta là người ngoài cuộc, là vị thần chi phối vận mệnh.
“Cây bút đó chẳng qua chỉ là một cành cây trên người ta, ngươi không thể dùng nó làm ta bị thương dù chỉ một chút.”
Ặc…
Lúc trước, ông ta bị Thần Ẩn kéo vào ván cờ, chữ vàng cũng viết lại số phận của ông ta.
Bây giờ, ông ta với thân phận thần, nhảy ra khỏi ván cờ, trước mắt tôi không thể xuất hiện “chữ vàng liên quan đến ông ta” nữa.
Mà cây bút này, chỉ có thể viết lại số phận của người được chữ vàng nhắc đến!
Phải làm sao đây?!
Tên tóc đỏ khóc như mưa: “Hay là chúng ta đầu hàng đi! Quỳ xuống dập đầu cho Cát Tiên Nhân vài cái, biết đâu ông ta sẽ tha cho chúng ta một con đường sống?”
Hà Khải chắn trước mặt tôi: “Đại tiểu thư, cô đi trước đi! Chỗ này giao cho…”
Lời còn chưa dứt, lão già phất tay áo, luồng gió mạnh hất văng chúng ta xuống đất!
Mọi người va vào cây, lần lượt phun ra máu.
Cát Tiên Nhân vỗ vỗ tay, nhìn chằm chằm vào tôi: “Suy nghĩ kỹ chưa? Nàng chết? Hay tất cả các ngươi đều chết?”
Chữ vàng hiện lên, ghi lại lời của Cát Tiên Nhân.
[Nàng chết? Hay tất cả các ngươi đều chết?]
Tôi lau m.á.u trên khóe môi, cười.
—— Câu này có nhắc đến ta!
Chết?
Sao có thể!
Tôi còn phải bảo vệ những người tôi muốn bảo vệ!
Gió nhẹ thổi qua, lay động tóc mai của tôi.
Tôi vung bút xóa sạch cả câu, viết lại: [Lý Khả Ái khôi phục đạo pháp, không bị hạn chế!]
Hệ thống kêu la thảm thiết: “A a a, cô điên rồi! Không được sử dụng đạo pháp là hạn chế của trò chơi dành cho ‘người chơi cấp cao’, cô, Thần Ẩn, còn có Lộc Văn Thanh mà cô chưa gặp, anh em nhà Bách Lý, đều ở trong ván này! Các người đều không thể sử dụng năng lực đặc biệt!
“Cô cưỡng ép phá vỡ quy tắc, cẩn thận cô——”
Phụt——
Tôi phun ra một ngụm m.á.u lớn, ngũ tạng đau đớn.
Nhiều chỗ trên người rỉ máu, bộ váy trắng trong nháy mắt biến thành áo máu!
Cùng lúc đó, một luồng khí mạnh mẽ phun trào từ trong cơ thể tôi! Ngọn lửa bùng cháy trong mắt, mái tóc dài bay múa trong gió.
Cây bút nghịch thiên cải mệnh trong tay ta hóa thành tro bụi! Vung tay lên, lập tức tan biến.
Cát Tiên Nhân kinh ngạc: “Ngươi, ngươi…”
Tôi ngẩng đầu, cười như Tu La vừa bước ra khỏi núi Tu Di: “Trận chiến của chúng ta, mới chỉ bắt đầu!”
Năm gã đàn ông lực lưỡng ôm chặt lấy nhau, ngây người.
Tên tóc đỏ ngơ ngác: “Hả? Chuyện gì vậy?”
Tên đầu trọc đang định ngất xỉu bỗng mở to mắt, cố gắng ngồi dậy: “Ư ư ư, chuyện gì thế này? Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Bình luận kích động: [Ngầu bá cháy!! Lý Khả Ái, cô là thần của tôi!!]
[A a a a! Cho lão quýt kia biết tay đi!]
[Hu hu hu, bé Thanh Thanh khóc rồi, chắc chắn nàng không ngờ tỷ tỷ lại liều mạng bảo vệ nàng đâu!]
[Bạn phía trên đừng nói nữa, tôi xúc động quá…]
【Hu hu hu, tôi cũng rưng rưng nước mắt! Lý Khả Ái tuy chỉ có một mình, nhưng lại là cả ngàn quân vạn mã của Lâm Thanh Hoan!】
Giữa vẻ kinh ngạc của lão quýt, tôi hai tay kết ấn: “Chấn Quyết, Lôi Đình Chi Nộ!”
Trời quang mây tạnh bỗng chốc mây đen ùn ùn kéo đến.
Chín tầng trời trên cao, sấm sét vang dội!
Rắc!
Một tia sét hung mãnh giáng thẳng xuống lão quýt trên cây!
Lão quýt nhanh nhẹn né tránh.
Nhưng ngay sau đó, sấm sét liên miên không dứt, cứ như nhắm vào ông ta mà đánh!
Lão quýt vừa vội vàng né tránh, vừa lao về phía tôi!
Ông ta phất tay áo rộng, lá cây trên cành hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, như mưa bão đ.â.m về phía tôi.
“Cấn Quyết, Vạn Trượng Trần Ai!”
Vô số bụi đất ngưng tụ, tạo thành bức tường thành vững chắc xung quanh tôi.
Tiếp đó, tiếng hạc kêu thanh thúy vang lên!
Lão quýt vừa ngẩng đầu, đã thấy tôi đứng trên lưng tiên hạc đang bay lượn, tay giơ lên kết ấn, cúi đầu nhìn hắn cười: “Tâm Nguyệt Hồ ——”
Bỗng nhiên, núi non sụp đổ, mây gió biến sắc.
Trong cơn lốc xoáy khổng lồ đang cuộn trào, một con hồ ly trắng chín đuôi cao như núi ngọc lao ra!
Giữa trán nó có một chỏm lông màu đỏ, chín cái đuôi dài như dải lụa Hỗn Thiên Lăng khuấy động đất trời, thân hình to lớn đủ sức sánh ngang với núi non!
Bạch hồ lười biếng cúi đầu nhìn tôi: “Gọi ta có việc gì?”
Tôi cười tủm tỉm chỉ vào lão quýt đang cuống cuồng chạy trốn: “Đánh ông ta!”
“Vâng, chủ nhân ngu ngốc của ta.”
Chín cái đuôi dài bay ra, nhanh như chớp quấn lấy lão quýt! Cuộn lên!
Lão quýt hiện nguyên hình, hóa ra là một cây quýt khổng lồ!
“Oa ~ Cây to thật đấy!”
Tôi vui mừng khôn xiết.
Trồng nó vào sân Lâm gia, đến mùa thu sẽ được bao nhiêu quả quýt đây!
…