Thiên Kiêu Ngạo Thế - Chương 2
Hắn nghĩ rằng, nếu nói ra danh tính, khó tránh được gã đàn ông kia sẽ truy hỏi thêm càng nhiều chuyện khác về hắn, điều đó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, mà hắn ấy đã đói đến mức sắp đi không nổi nữa rồi.
Thú bì đại thúc lúng túng đứng lên nói: “Sao? Cậu nói gì?”
Lâm Diệp cười: “Ta nói ta có thế giúp thúc giải quyết vấn đề này, có thể khiến cho mẫu ngũ cốc này gặt hái được một vụ bội thu.”
thú bì đại thúc chau mày, nhìn khuôn mặt có chút ngây ngô, gầy gò và nhợt nhạt của Lâm Diệp, nghi ngờ nói: “Tiểu tử, không phải là cậu đang khoác lác đó chứ?”
Một cậu thiếu niên yếu ớt thở không ra hơi, mà lại có thể nói ra những lời chắc như đinh đóng cột như vậy, rõ ràng quá ảo tưởng sức mạnh.
Lâm Diệp mỉm cười, chỉ vào
cây ngũ cốc đã được bóc vỏ trên tay, nói: “Đại thúc, thúc thử nhìn xem, cây ngũ cốc mà thúc trồng không thể phát triển, không phải do thiếu nước, mà bởi vì chúng bị côn trùng phá hại. Tên của loài sâu hại này là Sa Ban Trùng, thức ăn của chúng chính là thân cây ngũ cốc. Nếu thúc không tiêu diệt chúng kịp thời, mẫu ngũ cốc thúc vất vả chăm sóc bấy lâu nay chắc chắn sẽ bị hủy hoại hết cho xem”.
Thú bì đại thúc sởn vai gáy, nhìn chằm chằm vào đám Sa Ban Trùng đang ngoe nguẩy trong thân cây ngũ cốc, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Tố tiên nhà chúng nó, chẳng trách ta
tưới nhiều nước như vậy, mà chẳng có chút tác dụng, hóa ra là lũ sâu bọ chết tiệt này đang tác quái. Nhưng mà…”
Vẻ mặt của gã ta đột nhiên trở nên đau khổ, rồi vò đầu nói: “Đám côn trùng chết tiệt này xuất hiện bên trong thân cây ngũ cốc, ta không biết làm thế nào để tiêu diệt hết bọn chúng!”.
Lâm Diệp cười xòa, không nói lời nào, đôi mắt híp lại, nụ cười trong trẻo như ánh sáng mặt trời.
Thú bì đại thúc thở dài một hơi sâu, trên mặt lộ rõ nỗi buồn bực, nghẹn ngào chua xót, sau
đó gã đột nhiên mở to mắt, dường như ý thức ra được điều gì đó, gã hét lớn: “Tiếu huynh đệ, nếu cậu đã nhận ra lũ sâu hại này, nhất định cậu sẽ có cách để trừ khử bọn chúng, phải không?”
Lâm Diệp gật đầu, một phong thái trầm ổn, ung dung hiện lên qua đôi mắt trong veo.
“Tốt quá rồi!” – Thú bì đại thúc vui mừng đến mức cả mặt đỏ bừng, sự nghi hoặc trong lòng ông ta đối với Lâm Diệp cũng vơi đi nhiều phần.
Nhìn thấy thú bì đại thúc đã có chút động lòng, Lâm Diệp nhân cơ hội nói: “Đại Thúc, nếu
ta giúp thúc việc này, thúc có thế hứa với ta một điều kiện không?”
Thú bì đại thúc không chút do dự nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp Thiết Sơn ta giải quyết bọn sâu hại chết tiệt này, đừng nói là một điều kiện, cho dù mười điều kiện ta cũng đồng ý với cậu!”
Nói xong, đột nhiên phát hiện bản thân hơi quá lời,thú bì đại thúc lẩm bẩm: “Đương nhiên, Thiết Sơn ta có thể làm tất cả những điều kiện mà cậu đề cập. Nhưng nếu chuyện ngoài khả năng, thì ta cũng bó tay.”
Lâm Diệp cười nói: “Điều kiện của ta rất đơn giản, ta chỉ
muốn thúc giúp ta tìm một chỗ trong thôn để ở.”
Thiết Sơn ngạc nhiên nói: “Ngươi muốn sống trong thôn Phi Vân à?”
Lâm Diệp gật đầu, ánh mắt trong veo, vẻ mặt không có chút gì hiện lên vẻ nói đùa, lúc cần nghiêm túc, hắn chưa từng tỏ thái độ ngả ngớn. Đây cũng là thói quen được rèn luyện từ nhỏ đến giờ.
Thiết Sơn có chút do dự, gãi gãi đầu nói: “Cậu hãy đứng đây chờ. Ta vào làng thỉnh cầu trưởng thôn. Ta không thể tự quyết định chuyện này được,
nhưng ta nghĩ chắc không phải chuyện gì khó khăn”.
Nói xong, thoắt một cái, ông ta đã quay đầu chạy xa tít về phía thôn làng với dáng vẻ nhanh nhẹn, hùng hổ và dứt khoát.
Lâm Diệp ngẩn ngơ nhìn, rồi sực nhớ ra, hét lên: “Đại thúc, lúc quay về thúc nhớ mang một ít đồ ăn cho ta với. Nếu không được ăn no thì ta cũng không đủ sức giúp thúc giải quyết”.
“Ta biết rồi!” – Từ xa, giọng nói thô lỗ của lão Thiết Sơn vang lên.
“Vị đại thúc này quả là một con người chất phác” – Lâm Diệp mỉm cười, đặt cái hộp gỗ cũ kỹ sau lưng xuống đất, xoa xoa đôi vai đã bắt đầu đau nhức, sau đó mới xoay người bước vào ruộng quan sát một cách kỹ càng.
ngũ cốc là một loại linh tháo không thể thiếu trong tu luyện, ẩn chứa linh lực mạnh mẽ nhưng loại linh thảo này lại rất khó chăm dưỡng.
Ngay từ khi bắt tay gieo hạt, buộc phải từng lúc đề phòng sâu hại, thiên tai cũng như thường xuyên nhổ cỏ, chăm sóc. Nếu như xảy ra bất cứ sai sót gì
thì phẩm chất của ngũ cốc cũng sẽ bị suy giảm, thậm chí có thể khiến cho ngũ cốc hoàn toàn mất đi linh lực.
Chẳng hạn như mẫu ruộng trước mặt, bây giờ đang bị lũ sâu bọ xâm hại, nếu không diệt trừ chúng một cách triệt để, sẽ dẫn đến tốn thất nặng nề. Nhưng đối với Lâm Diệp, chuyện này hoàn toàn không làm khó được hắn.
Không lâu sau, Thiết Sơn quay về, nhưng ông không trở về một mình, mà theo sau ông còn có một đám dân làng.
Ánh chiều tà rực rỡ đang
nhuộm đỏ khắp cả Thương Sơn. Cùng lúc đó, đám dân làng cùng Thiết Sơn đang fâm rộ chạy đến, mỗi lúc một gần.
Lâm Diệp ngấn người, hắn nhún vai lo lắng, có lẽ sắp xảy ra biến cố…
“Thiết Sơn, vi caơ nhản mà
“Thiết Sơn, vị cao nhân mà mà ông nói hiện giờ đang ở đâu?”
“Nhỏ giọng thôi, đừng quấy rầy cao nhân!”
Từ đằng xa đã nghe thấy họ bàn tán ‘ôn ào, khi đó, tất cả dân làng đều hiện lên dáng vẻ mừng rỡ và hiếu kỳ.
Lâm Diệp đảo mắt, ánh nhìn của hắn dừng lại trên người một ông lão, ông lão râu tóc hoa râm, tuy rằng nhìn ông ấy khá gầy, nhưng lại có khung xương cao lớn, mỗi một cử chỉ hành động đều tỏa ra phong thái uy nghiêm.
“Cái gì!”-Khi nhìn thấy Lâm Diệp đứng ở đằng xa, ông lão đột ngột dừng bước, sự phấn khích trên gương mặt biến mất mà thay vào đó là một ánh nhìn đầy nghi hoặc, õng ta hoàn toàn không ngờ rằng, vị cao nhân mà Thiết Sơn nói sao có thể là một tên nhóc gầy guộc, miệng còn hôi sữa, mặt mũi ngờ nghệch như thế.