Thiên kim báo thù - Chương 63
Bạch Tuệ Nghi khinh bỉ.
Cô cười nhạt, đế rồi coi liệu Bạch Tuệ Nghiên có mờ họp báo rồi đứng trước mặt phóng viên khóc lóc í ôi không nhỉ? Với mẹ con nhà đó thì dề như vậy lắm. Nhắc đến Lưu Diên Huệ với Bạch Tuệ Nghiên là cô liền cảm thấy bực mình chẳng chịu nối.
Người ngồi bên cạnh bỗng chốc nhún vai, những ngón tay Dịch Khải Văn đan xen vào nhau, khóe miệng anh giương cao: “Tôi nào có ở trong cuộc mà biết dù những chiêu trò giống cô nói tỏi thường xuyên gặp phải rồi. Nhưng tôi công nhận hai chị em cô thú vị thật, đấu đá nhau không thương tiếc chút nào cả.” Bạch Tuệ Nghi nguy hiếm đến mức Dịch Khải Văn còn thấy rén nữa là.
“Xời, còn dài dài, anh cứ ngồi chờ mà xem.” Bạch Tuệ Nghi đặt tay lên trán, thở dài ra một tiếng: “Mà thỏi, tốt nhất chúng ta đừng nên nhắc tới Bạch Tuệ Nghiên làm gì, mắc mệt à. Nghĩ đến đứa em đó tôi liền cảm thấy buồn nôn. Với cả khi nãy anh cứ khăng khăng rằng tôi nợ anh, vậy thì được rồi, anh muốn tôi làm gì đây. Dịch Khải Văn, anh nói xem, nếu được tôi nhất định dốc hết toàn lực.”
Cỏ nàng chuyến sang chủ đề khác, chứ Bạch Tuệ Nghi ngán ngẩm Bạch Tuệ Nghiên lắm rồi. Hơn nữa, nhờ Dịch Khải Văn nên lần này người con gái mới thành công, vì thế đối phương từ nãy đến giờ vẫn luôn ăn vạ Bạch Tuệ Nghỉ đấy. Thật sự Dịch Khải Văn làm cô cảm thấy rất khó hiếu đấy, hình tượng lạnh lùng cùng tổng tài cao lãnh bay đâu hết rồi?
Trông anh ta có khác gì trẻ con đang nằng nặc đòi quà khỏng trời?
Tuy biết Dịch Khải Văn khác với lời đồn nhưng Bạch Tuệ Nghi chưa cách nào hình dung nổi đối phương lại tới mức độ này rồi.
Dịch Khải Văn thu mình trên giường, anh chống cằm, đôi lông mày trên khuôn mặt bất giác nhíu chặt. Người đàn ông mở miệng: “Tôi chưa nghĩ ra, tóm lại lúc nào cần thì tỏi báo với cô. Tôi thuộc dạng thù dai đấy, nên Bạch Tuệ Nghỉ à, hy vọng rằng cô nhớ cho kỹ.” Ai kia nháy mắt ra hiệu dọa cô nàng nối hết cả da gà.
Kinh chết đi được.
Nhưng Bạch Tuệ Nghi cuối cùng vẫn gật đầu thỏa hiệp cùng ỏng chồng hờ đang ngồi bên cạnh.
“À còn nữa.” Đột nhiên nhớ ra gì nữa, Dịch Khải Văn bất chợt lên tiếng, nhằc nhờ vợ mình: “Bạch Tuệ Nghi, dù gì tôi cũng nên nhẳc nhớ cô tiết chế bản thân một chút. Trác Tiêu Phàm kia, tôi không hy vọng cô dính líu tới người đàn ông đó. Đừng quên mặt mũi gia đình tỏi đang nằm trong tay cô.”
Nhớ đến gã đàn ông tên Trác Tiêu Phàm thì Dịch Khải Văn liền khó chịu ra mặt.
Nhiều lúc anh muốn cho hắn đăng xuất khỏi trái đất rồi nhưng cuối cùng phải kìm nén cảm giác tức giận xuống.
Bạch Tuệ Nghi đưa tay đỡ trán, bất lực thở dài một hơi, ai oán giải thích: “Dịch Khải Văn à, chẳng phải tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi còn gì, tôi còn ghét Trác Tiêu Phàm hơn cả anh cơ, cho nên đừng nghi ngờ lung tung đối với tôi, cấn thận bị kẻ thù lợi dụng bây giờ. Nếu Trác Tiêu Phàm còn dám tìm tôi, ngay lập tức bà đây cho tên khốn kiếp đó thành thái giám luôn.” Trên gương mặt người con gái tràn ngập sự phẳn nộ, khí thế hừng hực bao quanh Bạch Tuệ Nghi, cô còn chưa có cơ hội dạy dổ Trác Tiêu Phàm một trận.
*Cập nhật chương mới nhất tại nhayho.cом
Cho nẻn, Dịch Khải Văn lo lắng thừa rô.
Cô từng nói sẽ không bao giờ khiến anh ta mất mặt nên hãy cứ yên tâm, tin tưởng ở cô. Bạch Tuệ Nghi đưa tay vỗ ngực, khẳng định chắc như đinh đóng cột. Trác Tiêu Phàm là kẻ thù với cô đấy, lấy đâu ra chuyện giữa hai người mang tư tình khác, nhắc đến tên khốn ấy thì Bạch Tuệ Nghi cảm thấy buồn nôn chết đi được.
Ghê tởm.
Dịch Khải Văn bị dọa cho toát mồ hôi, Bạch Tuệ Nghi quả nhiên độc ác, mai sau chắc chắn anh cần cẩn thận hơn nữa mới được. Chứ đế cỏ nàng bẽn cạnh mà điên lên chắc Dịch Khải Văn khóc thét.
Nhắc đến Bạch Tuệ Nghiên, hiện tại cô ta đang bị nhốt trong phòng, tâm trạng tồi tệ đến đỉnh điếm, gần như phát điên lên. Người phụ nữ thật,muốn tìm chỗ nào đó phát tiết tất cả ra bên ngoài, nhưng vì sợ ba mình phát hiện nên Bạch Tuệ Nghiên chỉ có thế giữ một bụng tức trong mình. Mấy ngày liền trải qua cuộc sống nhàm chán, Bạch Tuệ Nghiên chuấn bị trở thành bộ dạng sống dờ chết dở rồi.
Đều tại con nhỏ Bạch Tuệ Nghi chết tiệt kia.
Khi Lưu Diên Huệ vào thăm con gái, Bạch Tuệ Nghiên ngay lập tức bày ra vẻ mặt bất mãn, cô ta nghiến răng nghiến lợi, ai oán, lồng ngực phập phồng lên xuống: “Mẹ à, sau khi ra khỏi đây, con nhất định phải giết chết Bạch Tuệ Nghi. Đều tại nó mà con chịu tình cảnh thảm thương như vậy. Nỏ ỷ vào Dịch Khải Văn nên muốn làm gì thì làm mà.” Bàn tay nổi đầy những đường gân xanh cuộn tròn thành nắm đấm, nổi hận dành cho người chị gái kia càng thêm mãnh liệt.
Tinh thần Bạch Tuệ Nghiên càng ngày càng không được ốn định.
Cô ta phải mau chóng tìm cách thoát khỏi hiện trạng này.
“Mẹ biết, nhưng Tuệ Nghiên, hiện giờ chúng ta chẳng thế hành động sơ xuất được.” Đôi mẳt Lưu Diên Huệ lóe lên tia thù hận, bà ta ác ý gằn mạnh từng chữ: “Giờ Dịch Khải Văn đang đứng về phía Bạch Tuệ Nghi, với người đàn ông đó mẹ con mình khó làm gì được lắm. Vì thế, tạm thời trong thời gian sắp tới, điều con cần làm là chứng minh cho ba cọ thấy bản thân thay đối, thậm chí còn muốn giúp đỡ Bạch Tuệ Nghi, bảo vệ quyền thừa kế trước hẵng. Những vấn đề tiếp theo đi tới đâu chúng ta tính tới đó.”
Ngay cả kẻ đầy âm mưu toan tính giống Lưu Diên Huệ cũng bị Dịch Khải Văn dọa cho chân tay run lấy bấy, chỉ dám đứng yên một chỗ bất lực im lặng nữa là.
Cho nên tuyệt đối phải cấn thận hết sức có thể.
Bạch Tuệ Nghiên vẫn còn chưa hết cảm phẫn sau vụ việc vừa mới trải qua, cô ta hậm hực trợn tròn cặp mắt đỏ hoe, vằn lên những tia máu: “Nhưng mình đâu thế cứ ngồi yên tiếp tục nhẵn nhịn. Con nhỏ Bạch Tuệ Nghi kia càng ngày nó càng vênh váo, con ngứa mắt nó, muốn xử nó lằm rồi mẹ à.”
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks