Thiên Sư Hạ Sơn - Chương 181
Lưu Minh không nhịn được hỏi.
“À, tìm rồi, hơn nữa cũng đã nói xong xuôi chuyện bồi thường”.
Thạch Thái Nhiên gật đầu, lấy ra một tấm thẻ, sau đó nghiêm túc nói: “Anh Minh, dù nói thế nào, tiền lần này có một nửa của anh!”
Nói xong, anh ta muốn đưa tấm thẻ nhét vào tay Lưu Minh.
Cậu ta biết nếu như chuyện này không có Lưu Minh, trận đánh này của mình xem như vô ích, đừng nói đến khoản bồi thường giá trên trời như vậy.
“Để sau rồi nói!”
Lưu Minh lắc đầu, cũng không có ý cần tiền.
“Như vậy sao được, anh đã giúp em quá nhiều rồi!”
Thạch Thái Nhiên có chút ngượng ngùng nói.
Lưu Minh cười không nói lời nào, rút từ trong túi ra hai điếu thuốc, đưa cho Tiểu Thạch Đầu một điếu.
“Cảm ơn anh Minh, thời gian này em sắp chết ngộp rồi đây!”
Thấy Lưu Minh lấy thuốc lá ra, ánh mắt Thạch Thái Nhiên nhìn thẳng vào.
Hai người ở trong phòng bệnh vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
“Trong phòng bệnh không được phép hút thuốc!”
Lúc này Lâm Thu Vũ đi vào phòng bệnh, cướp điếu thuốc từ trong tay Thạch Thái Nhiên, ném xuống đất rồi đạp tắt.
Sau đó lại hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Minh: “Anh cũng là một bác sĩ, chẳng lẽ không biết hút thuốc khiến bệnh nhân hồi phục không tốt sao?”
“Xuân Hoa, cô nghĩ nhiều rồi, Tiểu Thạch Đầu chỉ tổn thương đến xương thôi, cũng không tổn thương đến tim phổi, hút một điếu thuốc cũng không có vấn đề”.
Lưu Minh nhìn nữ bác sĩ, nhoẻn miệng cười một tiếng.
Lâm Thu Vũ chỉnh lại kính, liếc nhìn Lưu Minh, cũng không thèm để ý đến anh, cô ta cầm hồ sơ bệnh án tiếp tục đi thăm phòng.
“Xem ra duyên phụ nữ của anh cũng không tốt như trong tưởng tượng!”
Thấy Lưu Minh chịu khuất phục, Diệp Khuynh Thành che miệng cười.
“Aiz, ngày trước cô nhóc kia muốn gả cho tôi, sau đó bị tôi từ chối trước mặt rất nhiều người, vì vậy mỗi lần cô ta nhìn thấy tôi thì đều là dáng vẻ lạnh lùng này!”
Lưu Minh lắc đầu.
Diệp Khuynh Thành cười ha ha một tiếng, hiển nhiên không hề tin vào câu chuyện hoang đường của Lưu Minh.
“Tiểu thần y, cậu tới rồi?”
Ông Lâm nghe nói Lưu Minh đến liền tức tốc chạy qua.
Lưu Minh gật đầu, chào ông Lâm một tiếng.
“Tiểu thần y, gần đây bệnh viện có một bệnh nhân rất đặc biệt, cậu có thể qua xem giúp tôi không?”
Ông Lâm thận trọng nói.
“Đương nhiên không thành vấn đề, ông dẫn đường đi!”
Anh cười nói, sau đó chào hỏi một tiếng với một nhà ba người Tiểu Thạch Đầu, rồi theo ông Lâm ra ngoài.
Đi theo ông Lâm, rất nhanh đã đến một phòng bệnh,
Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao lớn nằm ở trên giường bệnh.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, trên cánh tay quấn một vòng băng vải lớn, chỉ có điều băng vãi đã bị nhuốm đỏ.
“Tiểu thần y, bệnh nhân này tối qua được đưa tới, hình như là một ông chủ nhỏ quán trọxảy ra một vài mâu thuẫn với khách, bị khách đâm bị thương, điều kỳ quái là vết thương của ông ta khâu thế nào cũng không khép lại!”
Ông Lâm cảm thán nói.
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks