Tiêu Tổng Xin Tha Cho Tôi (đã full) - Chương 373 Không có tư cách ngăn cản
“Cô uống nhầm thuốc à…”
Bị Giang Nguyệt trừng mắt một cái, Thịnh Cảnh Tây nuốt khan, vội vàng lảng tránh sang chuyện khác: “À, đi thôi, đi thôi nào…”
Từ trong phòng đi ra, cũng không cần chờ Thịnh cảnh Tây hất tay mình, Giang Nguyệt cũng nhanh chóng buông tay anh ta ra, sải bước đi về phía trước.
Thịnh Cảnh Tây trợn tròn mắt, ý thức được có điều gì đó võ lý, anh ta không thế tin được mà hỏi cô: “Cò đang lấy tôi làm bình phông đó à?”
“Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi.” Khóe miệng Giang Nguyệt cong lên, như thể ban nãy chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì:
“Đi thôi, ban nãy để anh chờ lâu rồi, em mời anh ăn cơm.”
Tại tầng 19 của tòa nhà Giang San, một người đàn ông đang đứng trước cửa số sát đất rộng lớn, nhìn theo hình bóng của hai người đang rời đi.
Tiêu Kỳ Nhiên không thế kìm xuống sự khó chịu trong lòng.
Đã lâu rồi không hút thuốc, lúc anh sờ hộp thuốc lá, lại phát hiện bên trong đã hoàn toàn trống rỗng từ lâu rồi.
Tiêu Kỳ Nhiên vo vỏ hộp lại rồi ném vào thùng rác.
Vừa đúng lúc Tiết An đấy cửa tiến vào đưa văn kiện, Tiêu Kỳ Nhiên liền bảo anh ta đi ra ngoài mua giúp mình một bao thuốc lá, nhưng nói được một nửa liền khựng lại: “Quên đi, không cần mua nữa.”
Thấy hành động khó hiếu của ông chủ, Tiết An do dự một lúc, cuối cùng vẩn mở miệng hỏi: “Tiêu tổng, ngài làm như vậy là vì cái gì?”
“Cho dù ngài bỏ thuốc lá hay giúp chị Giang Nguyệt tìm lại cha mẹ ruột thì cô ấy cũng cũng chưa chắc sẽ làm hòa với ngài, nếu đến lúc đó quan hệ giữa hai người vẫn như hiện tại thì phải làm sao bây giờ?”
Tất cả những gì Tiêu Kỳ Nhiên đã làm có thể trở nên vô ích.
Giang Nguyệt không thèm để ý anh có hút thuốc hay không, cũng không quan tâm việc trên người anh có ám mùi thuốc lá hay không, cho dù đến lúc anh giúp cò tìm được cha mẹ ruột thì có lẽ cũng chỉ nhận được một câu “cảm ơn” xa cách mà thôi.
Không còn cảm xúc dư thừa nào khác.
Tiêu Kỳ Nhiên thoáng chốc im lặng.
Một lát sau, anh mới nhếch môi cười một tiếng: “Tôi làm những thứ này, cũng không phải vì muốn đòi bất cứ thứ gì từ cò ấy.”
Lúc trước anh luôn lo lắng sẽ đánh mất Giang Nguyệt, nhưng hiện tại đã xác định cô sẽ không trở lại nữa, trong lòng Tiêu Kỳ Nhiên ngược lại còn bình
thản tĩnh tâm hơn ban đầu.
Không còn vì mục đích gì khác, anh chỉ muốn làm cho cô ấy được hạnh phúc.
Còn những chuyện khác, cứ để thuận theo tự nhiên vậy.
Còng việc quay phim đã hoàn tất, Thịnh Cảnh Tây chủ động mời Giang Nguyệt đến tập đoàn Thịnh Thế tham quan một chuyến.
Giang Nguyệt rảnh rỗi đến nhàm chán, vì vậy theo anh ta đi dạo một vòng trong công ty, lát sau, Thịnh cảnh Tây lại giúp bố mình mở một cuộc họp, đến lúc muộn mới lười biếng đi ra khỏi văn phòng.
“Tôi thật sự không thể quân lý nổi công ty này.” Thịnh cảnh Tây vươn vai, miệng ngáp liên tục:
“Năm đó thật sự nên để mẹ sinh cho tòi thêm một em trai một em gái, nếu không họ Thịnh sớm muộn gì cũng táng gia bại sản thôi.”
Giang Nguyệt nhíu mày, đề nghị: “Anh cũng nên thử học một khóa quản lý đi, sau này chú Thịnh cũng yên tâm hơn.”
Thịnh Cảnh Tây chép miệng: “Tôi thấy cô có tài năng quản lý, nếu cô là em gái ruột của tòi thì tốt rồi. Hay là để bố tôi nhận cô làm con gái, sau này còng ty cứ để cho cô quản lý.”
Thật đúng là cha nào con nấy.
Giang Nguyệt “ha ha” với anh ta vài cái, sau đó gạt bỏ vấn dề này, trong lúc hai người chuẩn bị trở về khách sạn thì một chiếc Rolls-Royce cổ điển bất ngờ dừng ở trước mặt bọn họ.
Thịnh Cảnh Tây không chú ý lắm, nhưng Giang Nguyệt thì biết rất rõ biển số xe này.
Tài xế xuống xe trước, vòng tới trước cửa xe phía sau, khom người cung kính mở cửa mời người bên trong xuống xe. Tiêu Viễn Phong từ ghế sau bước ra ngoài, trong tay vịn một cái nạng gồ, trên người mặc âu phục lịch sự tôn quý, trên gương mặt ông thoáng vẻ âu sầu mệt mỏi.
Tiêu Viễn Phong mở miệng, giọng nói điềm tĩnh ấm áp: “Cô Giang Nguyệt.”
Giang Nguyệt cũng gật đầu theo: “Bác Tiêu.”
Tài xế tiến lại gần ghé vào tai Tiêu Viễn Phong thì thầm gì đó, sau đó ông quay ra thấp giọng nói với anh ta vài câu, người tài xế liền cầm tệp văn kiện bước nhanh vào tập đoàn Thịnh Thế.
Mục đích ban đầu của Tiêu Viễn Phong khi đến đây là đế nói chuyện hợp tác với tập đoàn Thịnh Thế, nhưng không ngờ lại gặp được Giang Nguyệt ở nơi này.
“Thân thể của bác Tiêu gần đây thế nào rồi?” Giang Nguyệt mỉm cười hỏi thăm ông.
“Cũng ổn định, chỉ là gần đây tôi phải quản lý toàn bộ việc của công ty, vì thế mà có chút mệt mỏi.”
Giang Nguyệt cũng đoán được điều này.
Ban đầu tập đoàn Tiêu Thị là do Tiêu Kỳ Nhiên quản lý, nhưng hiện tại anh lại ngưng hoạt động, mà trên dưới còng ty mấy ngàn người vẫn phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, công ty cũng phải tiếp tục hoạt động, trọng trách đương nhiên phải giao cho lão giám đốc già đang ở ẩn như Tiêu Viễn Phong.
Tiêu Viễn Phong nhìn thẳng vào mắt cô, bàn tay siết chặt cây chống: “Nếu như không ngại, tôi có thế nói chuyện riêng với cô Giang một lúc không?”
Thái độ của ông lịch sự và chân thành, làm cho người ta không tìm được lý do cự tuyệt.
Giang Nguyệt gật gật đầu, quay sang bảo Thịnh cảnh Tây trở về trước.
Lên xe Tiêu Viễn Phong, Giang Nguyệt cũng không tỏ ra khách khí nữa, cả người thả lỏng dựa vào đệm xe.
Không câu nệ, cũng không cô’ ý.
“Gần đây cô không liên lạc với A Nhiên sao?”
Tiêu Viễn Phong dẫn dắt đề tài trước, Giang Nguyệt trả lời rất tự nhiên: “Không còn nữa ạ.”
Biểu cảm trên gương mặt của cò quá đỗi bình thản, Tiêu Viễn Phong không nhịn được mà rũ mắt liếc cô một cái.
“Đoạn tình cảm này, xem ra vẫn là cò Giang Nguyệt dễ buông tay hơn A Nhiên nhà tôi.” ông ngưng một chút rồi tiếp tục:
“Tôi không nghĩ rằng ngay từ ban đầu cô đã thật lòng với nó.”
Giang Nguyệt trầm mặc, không đáp lời ông.
Tiêu Viễn Phong cũng không ép cô phải đáp lại lời mình, chỉ chậm rãi mở miệng:
“Nó muốn đoạt lấy quyền lực từ tay tôi, là vì cô. Bây giờ nó chọn từ bỏ, cũng là bởi vì cò.”
Giang Nguyệt lạnh nhạt cắt lời ông: “Những thứ này không phải do cháu ép anh ta, vì vậy bác không nên trách cháu.”
“Tôi không trách cô.” Khuôn mặt Tiêu Viễn Phong rất bình tĩnh, ông đã sống quá nửa đời người, con mắt nhìn người đương nhiên cũng sẽ khác:
“Thằng bé muốn đi vào vết xe đổ của tôi, nhưng tòi không có tư cách gì để ngăn cản nó, dù sao thì tôi cũng chỉ là một kẻ thất bại…”
Về những yêu hận tình thù năm ấy của nhà họ Tiêu, ngày đó Giang Nguyệt ở trong phòng bệnh đã gặp người phụ nữ kia, trong lòng cũng phần nào đoán được tình hình.
Chiếc xe đắt tiền này chạy rất êm và hầu như không có tiếng ồn.
“Là một người cha, lại là một người đàn ông, tôi vốn không nên nhúng tay quá nhiều vào cuộc hòn nhân của con trai mình. Nhưng với tư cách là người đứng đầu Tiêu gia, tôi nhất định phải lấy sự nghiệp gia tộc làm trọng, cô có thế hiểu được không?”
Không hổ danh là bố ruột của Tiêu Kỳ Nhiên, tư thái nói chuyện của hai cha con cũng giống nhau.
Giang Nguyệt mím môi, mỉm cười: “Hình như bác Tiêu đã hiểu lầm rồi, cháu không cỏ ý nghĩ gả cho Tiêu Kỳ Nhiên, càng không có hứng thú làm tình nhân của anh ta.”
“Đương nhiên tôi biết.” Tiêu Viễn Phong mở miệng:
“Ý định ban đầu của tôi là không muốn để cho nó đi theo con đường cũ của tôi, cô biết đấy, như vậy sẽ chỉ hủy hoại cuộc sống của thằng bé.”
“Lúc còn trẻ tôi nhu nhược, không thể đưa ra quyết định cho cuộc sống của chính mình, vì vậy mới làm cho hai người phụ nữ bên cạnh không hạnh phúc, không thể cho úc Tuyết một lời giải thích, càng làm chậm trễ cả đời của Gia Lan.”
Cái tên Úc Tuyết này Giang Nguyệt nhớ rất rõ, là người phụ nữ lúc ấy cô đã gặp ở trong phòng bệnh.
“Đời này của tôi sắp qua rồi, nhưng nghĩ đến A Nhiên cũng đi theo con đường này, người làm bố như tòi thật sự không đành lòng.”
Tiêu Viễn Phong thở dài một tiếng, giọng điệu tang thương mà trầm thấp: “Cả tôi và mẹ nó đều luôn cấm cản A Nhiên, thằng bé chẳng mấy khi được làm điều mà nó muốn.”
“A Nhiên vốn không bao giờ cãi lại cha mẹ, ngoại trừ mấy lần này. Đều là vì nó muốn được quang minh chính đại ở bên cô.”
Giang Nguyệt nghe vậy thì kinh ngạc trong khoảnh khắc.
Khi xe dừng lại, Tiêu Viễn Phong nói với cô một câu cuối cùng: “Thằng bé là một đứa trẻ rất đáng thương, coi như ông già này thay nó cầu xin cô quay lại với nó được không?”
Nhiennguyet
Có được không??? Đau lòng ng làm cha
bảo uyên
rui sẻ đi về đâu…lôi cuốn…