Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm - Chương 332: Đừng lướt điện thoại lúc nửa đêm
CỐ Thịnh Tuyết còn chưa kịp nhìn lâu thêm chút.
Mới chớp mắt một cái mà đã không thấy bà lão đó đâu, cô bé cũng bị ấn trở về giường.
Cố Thất Thất tức giận nói: “Cố Tiểu Bát, em không muốn sống nữa có phải không! Hả? Ai bảo em xuống giường? Em chê em chảy máu chưa đủ nhiều à!”
Cố Tiểu Bát mím môi không nói tiếng nào.
Đêm khuya.
Trong một khu nhà cho thuê.
Có một cô gái trẻ đang ngồi trên giường lướt điện thoại, cô ấy bỗng ngửi thấy mùi gì đó kỳ lạ.
Cô mở đèn bước xuống giường, vừa ngửi vừa đi khắp phòng.
“Lạ thật, mùi chuột chết từ đâu tới vậy…”
Cô ấy cầm chổi mò dưới gầm giường, trừ mấy cái vòng và đồng xu bị rơi xuống thì không còn gì nữa.
“Không có gì cả!”
Cô ấy cau mày lắc đầu, cất chổi xong lại cẩn thận ngửi ngửi nhưng lúc đấy cô âỳ lại không ngửi thấy thứ mùi kỳ quái kia nữa.
“Kỳ quái thật” Cô gái ấy lam bam: “Hôm khác phải gọi chủ nhà tới xem thử”
Cô ấy tắt đèn lên giường nằm tiếp tục lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại cười một tiếng.
Ánh sáng từ màn hình điện thoại hắt lên mặt cô ấy, khiến cô ấy trông rất rợn người.
Cô ấy chăm chú nghịch điện thoại nên hoàn toàn không biết sau lưng cô ấy có một cô gái đang cúi đầu, tóc tai rũ xuống. Cô ta cũng nhìn màn hình điện thoại với cô, thỉnh thoảng cũng toét miệng cười theo.
[Gần đây tại XXX miếu Thành Hoàng có một triển lãm búp bê bị tố cáo… Từ đống búp bê ấy người ta điều tra được búp bê do ngôi nhà dưới gốc cây mùa xuân chế tạo… được gọi là búp bê tro cốt…]
Cô gái “A” lên một tiếng, hơn nửa đêm còn lướt đến bài này có hơi kỉnh khủng, cô ấy vội vàng lướt qua.
Đêm khuya lướt video bạn sẽ dê dàng bắt gặp những thứ như: “Đồ ăn ngon, sửa móng
ngựa, giặt thảm… Và những video kinh dị ngắn…
Cô gái cứ lướt lướt lướt, lại lướt đến hàng loạt nội dung kiểu “Ban ngày không lướt thây, tối khó tránh khỏi”.
Cô ấy vội vàng tắt điện thoại dỉ động, lẩm bấm: “Không xem nữa, không xem nữa. Kỉnh khủng quá.”
Cô ấy tiện tay ném điện thoại di động xuống cuối giường, dù hôm nào cũng thức đêm nhưng điều này cũng không ngăn được cô ấy vẫn chú trọng “Dưỡng sinh” – Điện thoại di động không đặt ở đầu giường, tránh phóng xạ.
Sau khỉ nhắm mắt lại, cô ấy lại ngửi thấy mùi chuột chết thoang thoảng.
Cô ấy ôm chăn lật người lại, dứt khoát chỉnh nhiệt độ điều hòa xuống 18 độ fôỉ chui cả người vào trong chăn.
Quả nhiên đã tốt hơn nhiều, cô âỳ không ngửi thấy cái mùi thối kỳ quái đó nữa.
Cô gái hài lòng, dần dần ngủ thiếp đi.
Đêm dần khuya…
Cô gái bọc mình trong căn cảm thấy càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh…
Nhưng người bật điều hòa đi ngủ bình
thường đều sẽ cảm thấy như vậy, cảm giác ngủ đến giữa đêm sẽ thấy điều hòa lạnh hơn lúc mới bật, đây là hiện tượng bình thường.
Cô gái đang ngủ cũng không suy nghĩ gì nhiều, cô chỉ dắt chặt hai bên chăn lại, chân cũng nhấc lên đè chăn xuống dưới. Cô ấy cảm thấy ấm hơn một chút, lại tiếp tục ngủ.
Rạng sáng ngày thứ hai, cô gái bị đồng hồ báo thức gọi dậy, vùng vằng.
Vẻ mặt cô ấy như đưa đám: “Má sao lại còn phải đi làm nữa? Sau này tối không được nghịch điện thoại di động nữa, phải ngủ trước mười giờ!”
Nói thì nói nhưng trước giờ cô ấy chưa bao giờ làm được.
Vừa phàn nàn cô ấy vừa đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, cô lại tiếp tục ngửi thấy mùi thối kỳ lạ kia.
Khi mở tủ quần áo ra định thay quần áo, mùi thối kia càng nồng nặc hơn.
“Tức quá, không biết chuột chết từ đâu tới…”
Cô gái đi tìm cái mùi đó một lần nữa, tầm mắt cò rơi xuống cái ngăn tủ nằm ở dưới đáy tủ quần áo.
Đây là một cái tủ quần áo kiểu cũ, dưới đáy tủ có những ngăn tủ nối liền với sàn nhà bên dưới.
Lúc thuê phòng chủ nhà có nói có nhiều đồ được cất trong tủ quần áo, nhưng chỉ là mấy thứ đồ lặt vặt, bảo cô ấy đừng động vào.
Cô gái bĩu môi: “Chắc chắn là có chuột chết ở trong đây.”
Cô oán trách mở điện thoại di động lên, muốn gọi cho chủ nhà bảo người đó tới xử lý.
Có thể để đồ lặt vặt ở đây vì cô không dùng nhiều tủ đến vậy nên không sao.
Nhưng có chuột chết thì nhất định phải dọn dẹp!
“Alo… Chủ nhà, bao giờ anh tới xử lý cái tủ quần áo của anh thế?” Cô gái vừa thay quần áo vừa nói.
Hình như chủ nhà ở đầu kia bị kinh ngạc, anh ta vội hỏi: “Cô mở nó ra rồi à?”
Cô gái lắc đầu: ‘Vẫn chưa.”
Cô ấy không có thói quen động vào đồ của người khác. Cho nên chủ nhà bảo cô ấy không động vào thì cô ấy sẽ không động vào cái tủ quần áo này.
Hơn nữa cái tủ quần áo này cũng có khóa, cô không có thời gian rảnh đi cạy khóa của người khác.
Chủ nhà dặn dò: “Bây giờ tôi đang đỉ công tác ở bên ngoài. Sau khi về tôi sẽ xử lý, cô đừng động vào. trong đó có một ít linh kiện máy tính, bị hỏng thì khó sửa lắm.”
Cô gái đáp một tiếng được rồi, lại giục anh ta nhanh trở về rồi mới cúp điện thoại.
Cô ấy nhìn tủ quần áo, dứt khoát cầm chai nước hoa của mình xịt vào tủ quần áo.
Mùi thơm hòa với mùi chuột chết càng thêm buồn nôn. Không còn cách nào khác, cô gái đành tìm mâỳ miếng băng dính trong suốt dán lên các kẽ hở của tủ quần áo, dán thật chặt.
“Tạm thời làm vậy đi.”
Dường như mùi hôi thối không còn nồng nặc như trước nữa, cô gái vội đi làm, nhanh chóng đeo giày cao gót rời đi.
Trong tủ quần áo.
Có một cô gái đầu tóc rũ rượi đang bay trên những chiếc váy đang treo trên giá.
“Chị, Thiếp Thiếp.” Cô gái yếu ớt nói: “Tại sao chị lại đi làm, em ở nhà buồn quá…”
Cô gái kẽ ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt bị chém dã man: “Em ở trong tủ quần áo mà, sao lâu như vậy chị vẫn không tìm được em, còn dán em lại..”
Nữ quỷ bay ra khỏi tủ quần áo, yếu ớt bay trong phòng.
Dường như cô ta rất quen thuộc với nơi này, cò ta bắt chước bước đi thường ngày của cô gái, dừng lại trong phòng bếp một lúc, đứng cạnh cái nồi.
Sau đó cô ta chắp tay, tư thế như đang bưng một bát mì, bước tới chỗ ghế sofa và ngồi xuống.
Cô ta cứ ngồi trên ghế sofa như vậy, mắt chăm chú nhìn bàn trà nhỏ trước mặt.