Tráo thê: Tổng tài bức hôn - Chương 175
Phù Dung biết Mạc Tử Thâm nói thì nhẹ nhàng như vậy thôi, chút rắc rối mà anh nói đây không hề đơn giản chút nào.
Gia thế đằng sau lưng Mạc Tử Thâm phức tạp như thế nào Phù Dung cũng biết được kha khá.
Nhưng đúng là chuyện này Phù Dung không thể nào can thiệp vào giúp anh được.
Vì vậy cô chỉ có thể nắm lấy tay Mạc Tử Thâm mà dặn dò:
“Anh… nhất định phải cần thận.
Còn nữa, anh phải trở về ăn sinh nhật của tiểu Niệm đó.
Anh cũng biết bé con quấn anh như thế nào rồi mà.
Nếu anh không về tham dự em không biết phải giải thích như thế nào đâu.
Tử Thâm, nhất định phải an toàn trở về.”
Mạc Tử Thâm chần chừ một chút sau đó vẫn mỉm cười, gật đầu đáp ứng với Phù Dung rồi vào chui vào xe mà chạy đi.
Phù Dung đứng nhìn theo chiếc xe lao nhanh mà cảm thấy cực kỳ không yên lòng.
Cô cảm thấy cái gật đầu khi nãy của Mạc Tử Thâm không hề chắc chắn một chút nào cả.
Phù Dung đứng đó rất lâu, đến khi Từ Ngưng Viên ôm cô từ đằng sau thì Phù Dung mới sực tỉnh lại.
“Em nhìn gì vậy? Vào nhà thôi.
Cả người em lạnh hết rồi này.”
Từ Ngưng Viên vừa nói vừa xoa hai cánh tay của Phù Dung, ánh mắt đau lòng vì cô bị lạnh.
Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên một chút.
Sau đó chủ động quay người lại mà ôm lấy Từ Ngưng Viên, mệt mỏi dựa vào ngực anh.
Phù Dung cảm thấy hiện tại ở bên cạnh Từ Ngưng Viên cô đã có thể thả lỏng bản thân, hoàn toàn dựa vào anh được rồi không cần phải cố gồng mình lên làm gì nữa.
“Em yên tâm đi.
Tên Mạc Tử Thâm âm hiểm, thâm độc như vậy, chắc chắn không ai có thể làm khó hắn ta được đâu.
Em không cần lo lắng cho hắn làm gì.”
Giọng nói của Từ Ngưng Viên đầy chán ghét khi nhắc đến Mạc Tử Thâm.
Hai từ ‘âm hiểm và thâm độc’ là anh gằn giọng mà nói.
Phù Dung mỉm cười, gật gật đầu.
Từ Ngưng Viên cúi người bế ngang Phù Dung rồi đi vào lại nhà.
Nơi đây là nhà của anh và Phù Dung, và cả cô con gái của hai người.
Phù Dung dựa vào ngực Từ Ngưng Viên, cảm nhận từng bước đi vững chãi của người đàn ông.
Bàn tay để trên cổ của Từ Ngưng Viên càng siết chặt hơn chút.
‘Mặc Tử Thâm.
Cám ơn anh.
Em và Từ Ngưng Viên nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.’
– HOÀN CHÍNH VĂN –