Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình (full) - Chương 51
“Thế thì em sẽ không khách khí với anh nữa”.
“Không khách khí như thế nào, cắn anh à?” Cố Thanh Nhượng không nghiêm túc cười lên.
Hôm nay Tô Trăn, dường như có chút hoạt bát sinh động hơn.
Tô Trăn nghiêm mặt nhìn anh không nói gì, tiếp lời sẽ bị anh cuốn sang chỗ khác.
Cố Thanh Nhượng ôm Tô Trăn vào trong lòng “Ồn ào cái gì thế?”
Bị Cố Thanh Nhượng ôm vào trong lòng, Tô Trăn giẫm lên chân đang đi giày thể thao của Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng đau quá phải buông cô ra, ánh mắt nghi ngờ nhìn Tô Trăn.
“Em nói rồi, em sẽ không khác khí đâu” Thiếu nữ xinh đẹp cười híp mắt nói.
Tuân thủ chiến lược đánh người một cái thì cho một viên kẹo, Tô Trăn ngón tay thon mịn nắm lấy cằm Cố Thanh Nhượng kéo xuống.
Ở trong ánh mắt xinh đẹp của anh, in lên một đôi môi đỏ mọng của bản thân.
Cố Thanh Nhượng trong ánh mắt tràn đầy ý cười. dang tay định ôm Tô Trăn.
Bị Tô Trăn đâỷ ra.
Lưỡi nhỏ của Tô Trăn như có như không trêu chọc môi của Cố Thanh Nhượng, chính là không có chui vào.
Người đàn ông vươn lưỡi ra, vừa mới chạm vào lưỡi nhỏ của thiếu nữ, môi của Tô Trăn lập tức rời khỏi môi của Cố Thanh Nhượng.
“Được rồi, hôn xong rồi, Phần của hôm nay thế thôi”.
Tô Trăn sau khi trêu chọc Cố Thanh Nhượng xong liền dừng ở đây, bản thân rời đi, Cố Thanh Nhượng dựa vào tảng đá lớn nhìn bóng lưng nhảy nhót của Tô Trăn.
“Phần của hôm nay xong rồi? là ai tính như vậy?”
Biểu hiện hôm nay của Cố Thanh Nhượng khiến Tô Trăn cho rằng sau này giữa hai người bản thân cô sẽ chiếm thế chủ đạo.
Nhưng thực tế nữ nhân muốn khống chế nam nhân không phải chỉ “cứng rắn” là được.
Cô có rất nhiều biện pháp khiến cho người đàn ông quyền lực nhất giống như con mèo lớn ngoan ngoãn nghe lời.
Buổi tối tại khu cắm trại, Tần Tiểu Manh dường như là nghe lời của Bạch Nhã Vi, bắt đầu phát động cuộc tiến công trực diện với Cố Thanh Nhượng, đi đến chen vào đám người Cố Thanh Nhượng ở bên kia.
Tô Trăn không chút để ý cùng đám người Ngô Đình nói chuyện.
Ánh lửa ánh lên trên khuôn mặt của Cố Thanh Nhượng, sắc mặt anh tuấn càng lúc càng tệ.
“Cậu không đến mức thế chứ? Tốt xấu cũng là một tiểu mỹ nữ thanh tú, thích cậu đó là vì mị lực của cậu quá lớn? Cậu thế nhưng lại không vui?”
Nam sinh ở bên cạnh Cố Thanh Nhượng cảm khái.
Tâm sự của nam thần quả nhiên là khó đoán. Đổi lại là một nam sinh độc thân khác, coi như không phải loại hình mình thích, có người bày tỏ tình yêu nhiệt tình như vậy, thì cũng là chuyện khiến người ta vui vẻ.
Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng lúc có lúc không quét qua Tô Trăn.
Nhưng Tô Trăn chưa bao giờ nhìn anh.
Xem ra một chút cũng không để ý anh sẽ bị người khác cướp mất.
Nhận thức này khiến cho Cố Thanh Nhượng cực kỳ không vui.
Hmm
Tô Trăn người này mãi vẫn chưa quen, vẫn như cũ không để ý đến anh.
Xem ra quả nhiên phải đem cô ôm về nhà ngày ngày đêm đêm đối mặt với anh, khiến cho cô biết được tính quan trọng của anh mới tốt.
Đến đêm, mọi người đều tự đi về trong lều của mình.
Tô Trăn giúp hội sinh viên cùng nhau thu dọn lửa trại và rác lưu lại sau buổi liên hoan, lúc quay về có chút muộn.
Tô Trăn thu dọn xong, lúc đứng trước lều vải kéo khóa, có một cánh tay lớn của người đàn ông, mang theo gió và sương đêm của núi, mạnh mẽ ngăn trở Tô Trăn.
Tô Trăn nghĩ đẩy tay của anh ra, nhưng Cố Thanh Nhượng đã nhân tiện kéo luôn khóa lều vải, cả người chui vào.
Lều vải của Tô Trăn ở gần với Tần Tiểu Manh và Ngô Đình, cách nhau chỉ khoảng 1m.
Tô Trăn lập tức tắt đèn pin.
Trên người của Cố Thanh Nhượng có mùi hương dễ ngửi của gió buổi tối trên núi, nhưng cũng không thể ngăn cản được hơi thở lạnh lẽo trên người của anh.
Cố Thanh Nhượng trên người tỏa ra
Hơi thở “oán phụ”?
“Cố Thanh Nhượng, anh nhanh quay về đi!” Tô Trăn đè thấp giọng.
Đã có kinh nghiệm lúc ban ngày, Tô Trăn cảm thấy bản thân nhất định có thể điều khiển được Cố Thanh Nhượng.
” Xoạt—!”
Trong đêm tối, Cố Thanh Nhượng kéo khóa bộ đồ thể thao, vẻ mặt vô cảm nhìn con mồi đang giả bộ trấn định trong đêm tối.
Đôi mắt hoa đào sau khi bỏ kính ra, giống như con sói hoang ở sâu trong núi đã mấy ngày rồi khó khăn lắm mới thấy được một con mồi, tỏa ra ánh sáng xanh âm u đáng sợ.
“Cố Thanh Nhượng, anh quay về đi, anh có nghe thấy không!”
Tô Trăn vẫn như cũ đè giọng nói.
怎么好像没有用处了呢……
Làm sao hình như không có tác dụng gì vậy…..
Người đàn ông giống như một con sói thận trọng từng bước tiến lại gần con mồi nhỏ.
Tô Trăn không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được Cố Thanh Nhượng càng lúc càng tiến lại gần mình.
Đợi đến khi cô xác định được Cố Thanh Nhượng đang ở đâu, thì anh đã đẩy cô xuống dưới đất rồi.
Qua loa giơ móng vuốt, con mồi đã ngã rồi.
Thật là mong manh yếu đuối.
Dựa vào như này còn muốn xoay người làm chủ.
“Tô Trăn, cậu không sao chứ?”
Ở bên ngoài là tiếng của Tần Tiểu Manh mang theo nức nở.
Trong lều vải, là hai đôi mắt mạnh yếu trên dưới đối nhau.