Tuyệt Thế Cường Long - Tề Đẳng Nhàn - Chương 1354 Phong cách hành sự
Chương 1354 Phong cách hành sự
Tôn Dĩnh Thục quyên góp một khoản nhỏ cho Thánh giáo, sau khi Robben lấy được tiền, anh ta rất khách khí rời đi.
Tề Đẳng Nhàn cho rằng đây là một vụ rất có hời để Tôn phu nhân chi ra vài đồng lẻ mà Robben đã biến thành tay đấm của mình.
Nhnwg Tôn Dĩnh Thục lại cảm thấy Tê Đẳng Nhàn quá lão Lục’, quả thực là âm hiểm đến tận cùng. Những lời của La Lôi mà anh phiên dịch cho quá kỳ quặc.
Nếu La Lôi biết Tê Đẳng Nhàn dịch như thế nào, có lẽ ông ta sẽ phải dùng mọi mối quan hệ của mình không bóp chết anh sẽ không bỏ qua.
“Chuyện này cô không hiểu, đây gọi là chinh phục người khác mà không cần chiến đấu! Đến cấp độ của tôi, căn bản không cần phải cùng chiến đấu với người khác.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói.
Tôn Dĩnh Thục không khỏi nhất thời không nói nên lời, chính mình phỉ nhổ sự âm hiểm của anh, nhưng anh lại rất đắc y về điều đó.
Tề Đẳng Nhàn đương nhiên là đắc ý, anh chưa từng phải xuất thủ để đối phó với hai
người La Lôi và Du Dương Tư, cháu trai của ông ta. Chẳng qua chỉ cần đứng ở giữa thêm dầu vào lửa thôi.
Du Dương Tư bị thuộc hạ của Trần Bá Hạ chém trọng thương, La Lôi bị đoàn trưởng Đoàn Kỵ sr Thánh đánh tê liệt…
Tề Đẳng Nhàn quả thực là một đoá sen trắng tinh khiết, đầu ngón tay cũng không dính máu.
Quả nhiên không bao lâu, Lý Hà Đồ đã đến thẳng chỗ Tôn Dĩnh Thục tìm Te Đẳng Nhàn gây chuyện.
“Nói cho rõ ràng, tôi không làm gì cả!” Tê Đẳng Nhàn nhìn thấy Lý Hà Đồ sắp há miệng chửi bới, lập tức nhắc nhở ông ta một câu trước.
“Là aỉ ra tay?” Lý Hà Đồ hỏi.
Tề Đẳng Nhàn nói: “Đoàn trưởng đoàn Kỵ Sĩ Thánh của Thánh giáo, Robben Ollav! Có muốn tôi cho ông số điện thoại của anh ta không, ông có thể tìm người giết anh ta.”
Lý Hà Đồ nghe được lời này, sửng sốt, đoàn trưởng của Đoàn Kỵ Sĩ Thánh sao? Làm sao anh ta có thể xung đột với La Lôi?
“Chuyện gì xảy ra? Tại sao anh ta lại xung đột với La trưởng lão?” Lý Hà Đồ hỏi.
“Robben nói đội Brazil rất mạnh, La Lôi lại nói đội tuyển bóng đá nam của Hoa Quốc là mạnh nhất thế giới, sau đó hai bên bắt đầu đánh nhau.” Tề Đẳng Nhàn mặt không biểu cảm nói.
Lý Hà Đồ sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt âm trầm nói: “Cậu đừng ở chỗ này nói chêm chọc cười đìa nữa, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “La trưởng lão hoài nghi tôi bán đứng hành tung của Du Dương Tư nên mới khiến hắn ta bị người ta chém trọng thương nhưng ông ta lại không có chứng cứ, lại dám chuẩn bị bức cung tra tấn tôi. Kết quả đoàn trưởng của chúng tôi đứng lúc đi tới, nhìn thấy ông ta động thủ với tôi nên cảm thấy La trưởng lão là dị giáo muốn nhằm vào Thánh giáo!”
“Ông biết đây, tôi là Tổng giám mục khu phía Nam của Thánh Giáo, ông ta đã đánh tôi trước mặt đoàn trưởng đoàn Kỵ Sỉ Thánh của chúng tôi. Đây không phải là tự tìm chết thì là gì?”
“Cũng phải trách tôi, không khuyên được anh ấy dừng lại…”
“Này… Dù sao thì ông ấy cũng là một ông già. Tên Robben này ra tay hơi nặng một chút
day!”
Tôn Dĩnh Thục ở bên cạnh lại cảm thấy bụng mình bị đau, trà nghệ của Te Đẳng Nhàn thực sự là tốt nhất, tẩy trắng mình đến không còn một chút bẩn, nói chuyện lại dễ nghe như thế.
Tề Đẳng Nhàn thở dài nói: “Người phương Tây rốt cuộc là thô lỗ man rợ, không giống như người phương Đông chúng ta, đặc biệt là tôi, người kính già yêu trẻ, tấm gương đạo đức.”
Lý Hà Đồ run run khóe miệng, chỉ vào Tề Đẳng Nhàn nói: “Chuyện này nhất định là cậu đào hố, chờ La trưởng lão nhảy vào đúng không?”
Tề Đẳng Nhàn nói: “ông nói cho cẩn thận! Ông có bằng chứng gì không? Tin tôi kiện ông tội phỉ báng không. Trương Tam là luật sư của tôi, ông hãy cẩn thận chút đi.”
Lý Hà Đồ không cần nghĩ ngợi cũng biết rằng Tê Đẳng Nhàn chắc chắn đã bán một số thông tin cho Trần Bá Hạ, nếu không, sao Trần Bá Hạ có thể nhắm vào Du Dương Tư, người mà ông ta chưa từng gặp trước đây?
Nhưng Du Dương Tư đáng bị như vậy, trước đó ông ta đã cảnh cáo tên kiêu ngạo này, dặn hắn ta không nên chủ động khiêu khích Tê
Đẳng Nhàn, nhưng hắn ta không chịu nghe, nhất quyết muốn thịt Hứa Trường Ca, khiến Tê Đẳng Nhàn rất không vui.
Mà Tê Đẳng Nhàn cũng biết rằng La Lôi nhất định sẽ mượn chuyện Trần Bá Hạ làm tổn thương Du Dương Tư, tuy không có bằng chứng nhưng có thể đổi lấy việc, bức anh xé rách mặt với tổng hội Long Môn. Cho nên đã nghĩ ra biện pháp gọi Robben đến trước.
Nếu La Lôi bị Tề Đẳng Nhàn đánh thành như thế này, thì tổng hội Long Môn chắc chắn sẽ hoàn toàn trở mặt với Tê Đẳng Nhàn.
Nhưng người làm bị thương La Lôi lại là đoàn trưởng đoàn Kỵ Sỉ Thánh! Hơn nữa, chính La Lôi là người ra tay với Tê Đẳng Nhàn trước, để người ta nhìn thây.
Người ta là đoàn trưởng của của đoàn Kỵ srThánh lại nhìn thấy tổng giám mục của mình bị người khác đánh, ra tay đánh trả cũng hợp tình hợp lý nhỉ?
Luật sư Trương Tam của Tê Đẳng Nhàn chắc chắn sẽ nói: “Làm sao đây có thể là cố ý gây thương tích? Đây là gì? Là gì? Đó là phòng vệ chính đáng!”
La Lôi bị đánh Lân này xem như không có tác dụng, dùng cực hạn đổi lấy mục đích khác
cũng không thể đạt được.
Mặc dù cao tầng của tổng hội Long Môn sẽ vì việc này mà bất mãn với Tê Đẳng Nhàn nhưng cuối cùng thì người đả thương ông ta cũng không phải là anh. Chuyện Du Dương Tư bị chém cũng không ai có chứng cứ, không đáng để trở mặt với Tề Đẳng Nhàn.
“Quên đi, tôi cũng lười nói chuyện này nữa, nhưng cao tần tổng hội đều rất tức giận.” Lý Hà Đồ lạnh lùng nói.
“Không phải lỗi của tôi.” Tề Đẳng Nhàn xòe tay, bình tĩnh nói: “Từ đầu đến cuối tôi chưa bao giờ động thủ, không tin thì ông cứ hỏi Tôn phu nhân đi!”
Tôn Dĩnh Thục không khỏi cười nói: “Xin chào, hội trưởng Lý, từ đầu đến cuối anh ấy đều không ra tay. Tôi có thể làm chứng, chính là ông già kia đuổi theo đánh anh ấy.”
Lý Hà Đồ nói với Tê Đẳng Nhàn: “Bây giờ Du Dương Tư đã bị người của Trần Bá Hạ chém trọng thương. Nếu cậu muốn Hứa Trường Ca lên nắm quyền, cậu phải dùng thủ đoạn đủ mạnh để cho mọi người thây. Nếu không, mọi người sẽ không tán thành ông ta!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Yên tâm, đối thủ cạnh tranh đều đã được xử lý. ông ấy còn không
thượng vị thì ai còn có thể thượng vị? Đến lúc đó, Hoàng thành chủ sẽ ủng hộ ông ấy, Quý gia sẽ ủng hộ ông ây, Lôi gia cũng sẽ ủng hộ ông ấy!”
Lý Hà Đồ đưa tay ra, bất lực chỉ vào Tề Đẳng Nhàn hai lần, sau đó lắc đầu rời đi, mặc dù hành động ngang ngược của tên này là do Du Dương Tư tạo ra nhưng Tran Bá Hạ đương nhiên cũng vì thế mà sinh lòng cảnh giác.
Bên phía tổng hội, nếu muốn ra tay với Trần Bá Hạ lần nữa, cũng không dễ dàng như vậy.
“Hà gia hiện tại đã lung lay sắp đổ, dường như không còn đường sống nào có thể cứu vãn nữa. Chờ chuyện của tàu thuyền Lôi thị được giải quyết, những con sói mắt trắng này đều sẽ cảm thấy đau đớn …” Tề Đẳng Nhàn nghĩ trong lòng.
Tôn Dĩnh Thục nói: “Phong cách hành sự của anh có chút không tốt. vốn dr đã có vô số kẻ địch. Hiện tại còn chọc cho thế lực vốn có quan hệ không tệ với anh cũng bất mãn. Nếu như trở thành kẻ địch thì còn tệ hơn!”
Tề Đẳng Nhàn nói: “Chỉ cần Lý Hà Đồ là tổng hội trưởng thì tổng hội Long Môn sẽ không thể nào bất hòa với tôi. Hơn nữa, trong chuyện
này, tôi là người có lý”
Tôn Dĩnh Thục lắc đầu nói: “Ý tôi không phải vậy, ý tôi là phong cách làm việc của anh.”
Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chính vì tôỉ không nhượng bộ trong một số việc nên tôi mới có thể kết bạn với những người thực sự chân thành! Cô cảm thấy vì sao Lôi gia lại nguyện ý tin tưởng tôi. Thậm chí còn đưa cả tàu thuyền Lôi thị xuống dưới danh nghĩa của Giáo Đình, lựa chọn tôi là người giám hộ?
Tôn Dĩnh Thục nghe xong không khỏi im lặng một lúc, tin tưởng như vậy căn bản không thể tồn tại ở thế giới cô đang sống.
Cô thậm chí còn cảm thấy cái gọi là nghĩa khí như vậy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết võ thuật.
Nhưng những gì Tê Đẳng Nhàn đã làm đã khiến cho thứ gọi là nghĩa khí này xuất hiện trong thế giới thực.
Những gì cô ta nói có thể có lý, nhưng phong cách hành sự của Tê Đẳng Nhàn không hẳn là sai.