Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 472
Cô ta đang trả thù đang phát tiết, từ sau khi Hứa Minh Tâm đính hôn với Cố Gia Huy, cuộc sống của cô ta trôi qua không hài lòng gi cả gì, đều tại tiện nhân này!
Tuối còn nhỏ, chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà cũng vọng tưởng cùng ngồi củng án với cô ta, cùng một bối phận với cô ta!
Cái loại tiện chúng nào cũng xứng à?
Lòng cỏ ta có oán hận, cô ta tay đấm chân đá, mặc dù không có có dùng lực mạnh, nhưng cũng không phải là cái mà tấm thân nhỏ bé kia của Hứa Minh Tâm có thể chịu được.
Giờ phút này, cô không kìm được nghĩ đến hôm ở trên du thuyền, mình bị Trình Hoa ngược đãi, cũng đau tận xương tủy như thế này.
Thật ác độc… một tội danh có lẽ có, liền muốn mạng của cô!
Khi La Xuân Hương đang phát tiết cơn giận, không ngờ Cố Tử Vị vội vàng trờ về.
Nhìn thấy Hứa Minh Tâm cuộn người trên sàn, anh ta vội vàng tiến lên ngăn cản.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
La Xuân Hương cũng mệt rồi, đúng lúc dừng lại nghỉ ngơi.
“Con từ bệnh viện v’ê à? An Kỳ vần ổn chứ?”
“Cô ấy chưa chết, bây giờ mẹ đang làm gì vậy? Sao mẹ lại đánh người ta thành thế này?”
Còn lâu Cố Tử Vị mới quan tâm đến sống chết của Hứa An Kỳ, anh ta cũng không quan tâm đứa con của cô ta, dù sao thì trên đời này người muốn sinh con cho anh ta nhiều lâm.
Đứa con này không giữ được, lần sau lại sinh một đứa nữa không phải là xong rồi sao?
Trái lại thi anh ta rất thương Hứa Minh Tâm, cơ thế gầy nhỏ như vậy, sao có thê’ đánh ra nông nỗi này chứ?
Anh ta vội vàng đỡ người dậy, ý thức của Hứa Minh Tâm cũng hơi không tỉnh táo rồi, cô dựa vào trong lòng Cố Tử Vị.
Cô tưởng là cố Gia Huy tới.
Cô tự nói: “Anh… cuối cùng anh đã tởỉ, tôi biết… châc chắn anh sẽ tới…”
Lời này, đã kích thích dục vọng bảo vệ của Cố Tử Vị.
Lẽ nào cô vần đang đợi mình sao?
Thật ra cô cũng thích mình, đúng không?
Cố Tử Vị không kim được mơ tưởng hão huyền, anh vội vàng bảo vệ cô trong ngực: “Mẹ, mẹ đừng quá đáng quá! Con đưa cô ấy vào phòng tìm bác SÌ1”
“Con… con diên rồi à? Cô ta đã hại vợ con, con con đấy…”
Đúng lúc này, điện thoại của La Xuân Hương reo lên, là cố Trác Đông gọi tới.
Cô ta cũng mặc kệ Cố Tử VỊ, mặc cho Cố Tử Vị dìu người đi.
Điện thoại được nối thông, bên trong truyền tới lời nói của cố Trác Đông: “Tại sao lại xảy ra chuyện này? Anh cần một lời giải thích!’
La Xuân Hương nghiêm mặt nói: “Đây cũng không phải là chủ ý cúa em, là chủ ý của An Kỳ! Lần trước em vã An Kỷ tới bệnh viện, kiểm tra ra sinh mệnh của cái thai có dấu hiệu yếu, đoán chừng sau này thai sẽ chết lưu phải bố trí sinh non. Không ngờ con bé lại muốn lợi dụng cái thai chết này đế hại Hứa Minh Tám.’
“Anh cũng lè nhận được điện thoại cúa bệnh viên nên mới biết, nếu đã chụp cái tội danh này lên đầu cô ta thì dứt khoát tính kế đi! Nếu Cố Gia Huy khăng khăng muốn cứu Hứa Minh Tâm, vậy thì chắc chán anh không tránh được trách phạt. Trong gia pháp đã viết rõ, không thế tốn tại nhất là chuyện trên mặt máu
mủ.”
“Em muốn Cổ Gia Huy phải ngậm cái bồ hòn này, bây giờ mọi tình hình đều có lợi cho chúng ta, anh cũng đừng lo lâng, em sẽ giải quyết tốt!”
Cố Trác Đông nghe thấy lời này, anh ta không khỏi nhíu mày.
Nghe thi hình như đúng là trùng hợp không thấy dấu vết, phát này Cố Gia Huy ăn thiệt rồi.
Nhưng nếu như, anh từ bỏ thì sao?
“Em chẳc chân cậu ta sẽ phấn đấu quên minh cứu Hứa Minh Tâm sao?”
“Nếu không cứu, vậy thì người phụ nữ này phải chờ chết rồi! Cũng tốt, loại trừ được một cái đinh trong mât cũng không tệ. Dù sao thì đứa bé của An Kỳ sáp sinh non, kéo một người xuống là một người!
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks