Vợ nhỏ cuối cùng em đã lớn - Chương 747
Sâu bén trong đen nhánh, giống như hâc động ấn chứa bí mật,
tối nghĩa khó hiếu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cỏ đỏ lẽn, cỏ hơi xấu hố.
“Đâu phải là chưa làm bao giờ…”
“Nhưng còn lâu mới đủ, lần sau nhớ nói với tôi trước, tôi không muốn thông qua báo chí trên mạng mới biết chuyện của em và người khác. Cái cảm giác này không dễ chịu, hiểu không?”
“ừ ừ.”
Hứa Minh Tàm gật đầu thật mạnh, cô vẫn còn nhớ lúc vừa về nhà, bị truyền thông viết bậy, cô tức đến nỗi xông đến tập đoàn J.c tìm cố Gia Huy lý luận, lúc đó trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Cho dù là xuất phát từ lòng tốt, giúp đỡ người khác, cũng không nên đê’ anh là người biết cuối cùng.
“Xin lỗi, cậu ba Cố, sẽ không có lần sau nữa đáu!”
“Thấy em nhận lồi với thái độ thành khẩn, tôi miẻn cưỡng chấp nhận.”
Tuy Cố Gia Huy xụ mặt, nhưng trong ánh mắt thì tràn ngập vẻ dịu dàng.
Hai người ăn cơm xong, ngoài trời đã tối rồi, ánh trăng cũng dần lên rồi.
Trăng rất tròn, cũng rất sáng, lại cộng thêm đèn đường, kẻo bóng người ra rất dài rất dài.
Càng đi gần về phía biệt thực thl dân cư càng thưa, cuối cùng trẽn đường chỉ có hai người họ.
Hứa Minh Tâm tướng là đi nửa tiếng là có thế về đến nhà, nhưng lại quên mất là chân ngân, Cố Gia Huy còn được, nhưng mình chắc chân không được.
Hơn nữa còn một đoạn đường rất dài và lên sườn núi, cô đi mười lăm phút, đã mệt đến nỗi thở hồng hộc rồi.
Cố Gia Huy ngồi xồm xuống trước mặt cô.
“Không được đâu, vẫn còn một đoạn đường rất lâu, bây giờ còn là đi lên, chắc chân anh không chịu được đâu.’
“Em đang nghi ngờ người đàn ông của em à? Hay là em muốn tôi chứng minh thế lực của tôi tốt cỡ nào ngay tại đây luôn?”
Ách…
Là cô trờ nên háo sác rồi sao? Tại sao cô cứ cảm giác câu này có chút không hợp.
“Anh… anh nói linh tinh gì đấy?” Cô lắp bắp, mặt đỏ lên.
“Cái đầu nhỏ của em đang nghĩ linh tinh cái gì đấy, đằng kia cỏ tảng đá, có cần tôi bế em lên, chứng minh sức lực của mình không?”
“Hả? Tảng đá á?”
Lúc này, Hứa Minh Tâm mới chú ý thấy có một tảng đá nhỏ ở dưới đèn đường, chác là văn hóa thạch các kiểu.
Mất mặt quá…
Cô thật là càng ngày càng không lành mạnh, sao cứ suy nghĩ lung tung vậy.
“Vừa nãy em nghĩ gì vậy, em tướng tỏi muốn chứng minh như thế nào?”
Cố Gia Huy sát lại gần, khóe môi nhếch lẽn một nụ cười trên chọc, có hơi không có ý tốt.
Cô cảm thấy quần bách, vội vàng giải thích: “Tôi cũng… tôi cũng nói là tảng đá…”
“Được rồi, em mau lên đi, nhìn em thở hồng hộc, tôi cũng đau lòng.”
Anh nhéo má cô, giục.
Hứa Minh Tâm không còn tức leo tiếp thật, cô đành phái gật đầu.
Cô nhảy lẽn tấm lưng dày rộng chác chán cúa Cố Gla Huy, cách lớp quần áo cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người anh.
Khoang mũi, là mùi hương thanh mát dễ ngửi trên người anh, giỏ đèm khẽ thối, dần dần có cảm giác dễ chịu.
Bước chân của Cố Gia Huy rất vững vàng, cô không cảm nhận được bất ký sự xóc nảy nào, hai cánh tay cũng rất châc chán, đã cõng hơn mười phút, mông của mình cũng chưa có rơi xuống.
“Anh có mệt không?”
Cô ghé vào tai anh, dịu dàng hỏi.
Hô hấp hơi nóng có chút ấm ướt, chui vào tai anh, người anh cũng hơi cứng ngâc.
“Em đang quyến rũ tôi à?”
“Hả? Không… không có đâu…’
Donate ủng hộ website để chúng mình ra tập mới sớm nhất nhé. Thanks