Tru Thần Điện - Chương 31 Cho thêm hồi hương
Chương 31: Cho thêm hồi hương
LÚC này, mười chiếc Paramount Marauder xé gió lao đến.
Người của cục công an xung quanh đồng loạt tránh sang một bên.
Chiếc Paramount Marauder đi đầu còn chưa dừng lại hẳn, Ngụy Sâm đã mở cửa xe nhảy ra ngoài, sải mấy bước lớn xông vào trong.
Mấy chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra từ những chiếc xe còn lại, tay cầm kiếm, bao vây lấy nơi này.
Mặc dù đối phương chỉ mang theo vũ khí lạnh là kiếm, còn người của cục công an mang theo súng. Nhưng bọn họ biết rõ những người này thuộc về nơi nào, đó là Võ giả của sở tuần tra.
Võ giả không phải là người mà những người bình thường như họ có thể so sánh được, vũ khí nóng thông thường không thế gây chút tổn hại nào cho họ. ở trong tay họ, vũ khí lạnh mới phát huy được uy lực lớn nhất.
“Sở! Sở trưởng Ngụy!”
Cao Bảo Quốc sửng sốt! Sao chút chuyện nhỏ này lại làm kinh động đến cả sở trưởng sở tuần tra?
Mặc dù đêu là cơ quan thực thi pháp luật ở Kinh Hải, nhưng trong sở tuần tra đều là những Võ
giả xử lý các vụ án lớn khó nhằn và quản lý thành phố, quyền lực của họ ở trên cục công an rất nhiều.
“Cao Bảo Quốc! Anh ăn gan chó rồi đúng không!” Ngụy Sâm giận dữ gầm lên.
Khi anh ta nhận được điện thoại của An quốc sứ Lữ, anh ta đã bỏ hết công việc lao tới đây, có thế khiến An quốc sứ Lữ lo lắng đến vậy chỉ có một khả năng.
“Điện…”
Ngụy Sâm đi tới bên cạnh Hoàng Lương cúi người hành lễ, vừa mở miệng, Hoàng Lương đã giơ tay ngăn lại.
Ngụy Sâm lập tức hiểu ý, đứng sang một bên chờ chỉ thị.
“Sở trưởng Ngụy, Kinh Hải thuộc phạm vi quản lý của cậu, cậu cứ xem mà xử lý.” Hoàng Lương bình tĩnh nói.
“Không dám, xin Điện… xin chỉ thị.” Trước mặt Hoàng Lương, Ngụy Sâm sao dám tự mình xử lý? Kinh Hải thuộc quyền quản lý của anh ta, nhưng toàn bộ Hoa Hạ đều là thuộc phạm vi quản lý của người trước mặt.
Cao Bảo Quốc vô cùng hoang mang, vậy mà người này lại khiến sở trưởng Ngụy phải hạ thấp mình như vậy.
Người này rốt cuộc là ai?
Toi rồi, toi rồi, toi đời rồi.
Cao Bảo Quốc ngồi bệt xuống đất.
“Sao anh lại ngồi xuống! Mau lên, mau bắt anh ta đi!” Vợ của Cao Bảo Quốc sốt ruột, không ngừng thúc giục.
“Cô câm miệng cho tôi!”
Cao Bảo Quốc tức giận đứng dậy, đi tới trước mặt vợ mình, giơ tay tát thật mạnh vào mặt cô ta.
Đều tại con đàn bà phá hoại này, giờ thì hay rồi, đừng nói là bắt người, tôi có bị người ta bắt lại hay không còn phải chắp tay lạy A Di Đà Phật đây.
“Tên mập này ông giỏi lắm, ông, ông dám đánh tôi! Ông to gan tày trời rồi, bà đây liều mạng với ông!”
Trong cục công an, hai người vật lộn với nhau, không ngừng lăn lộn trên đất.
Tất cả mọi người trong cục công an đều chết lặng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Cục trưởng lại đánh nhau với vợ? Chúng tôi còn cần bắt người không?
Hoàng Lương trầm mặc một lát, gọi: “Sở trưởng Ngụy.”
Ngụy Sâm vội chắp tay: “Thuộc hạ không
dám, cứ gọi tôi Ngụy hoặc Ngụy Sâm là được.”
Để Điện chủ gọi mình là sở trưởng khiến anh ta vô cùng sợ hãi.
Hoàng Lương không để ý tới chuyện này, cũng chỉ là một xưng hô mà thôi.
“Ngụy Sâm, cậu điều tra nguồn thu nhập của người này xem có thu nhập bất chính nào không. Nếu có, cứ xử lý nghiêm khắc theo pháp luật.”
“Còn vợ anh ta cứ theo tội bao che mà xử phạt như nhau.”
“Vâng!” Ngụy Sâm chắp tay đáp.
Hai người Cao Bảo Quốc lập tức ngừng đánh nhau, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Bản thân Cao Bảo Quốc biết rõ thu nhập bất chính của mình trong mấy năm qua đủ đế ngồi tù cả đời.
Mỗi khoản thu nhập đều được vợ anh ta ghi lại từng khoản một, nếu xử phạt như nhau…
“Đều tại cô! Đều tại cô!” Cao Bảo Quốc liên tiếp tát vào mặt vợ mình.
Nhưng vợ của Cao Bảo Quốc không còn phản kháng nữa, kết quả hiện tại đều là do chính cô ta gây ra.
Nếu không giành vị trí cuổi cùng đó thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mọi chuyện đã quá muộn rồi…
“Điều tra thêm Bộ trưởng Bộ Giáo dục.” Hoàng Lương nói.
Kẻ lạm dụng quyền lực như vậy ắt sẽ lách luật vụ lợi một khi đã lách luật vụ lợi thì chắc chân sẽ nhận hối lộ, đây là điều khó tránh khỏi.
“Thầy giáo, chúng tôi đã đăng ký được chưa?” Hoàng Lương đưa bản đăng ký đã điền xong cho đối phương.
Thầy giáo tuyến sinh run rẩy nhận lấy: “Đăng ký được, được rồi.”
Trải nghiệm hơn nửa đời trước cũng không đặc sâc như ngày hôm nay.
‘Vậy thì tốt.” Hoàng Lương nhẹ nhàng nắm tay con gái, chuẩn bị về nhà.
Vừa đi tới cửa, anh đột nhiên quay đầu lại nói: “ô đúng rồi, Ngụy Sâm, thịt con Chihuahua đó cho tôi, nhớ cho thêm hồi hương.”
Nói xong, anh nắm tay Tâm Ngữ bước ra khỏi trường.
Vợ của Cao Bảo Quốc sửng sốt một lúc, sau đó hoàn toàn suy sụp, khóc lớn: “Hu hu… Người này rốt cuộc là ai! Hu hu… Đến bé ngoan của tôi cũng không tha!”
Ngụy Sâm hừ lạnh một tiếng: “Nếu cô muốn biết, tôi có thể nói cho cô, nhưng sau khi cô biết
được, cũng chính là lúc cô phải chết!”
Câu nói này khiến vợ chồng Cao Bảo Quốc hoàn toàn hoảng hốt, không nói nên lời.
Trên đường về, Tâm Ngữ rất vui mừng, cuối cùng cô bé cũng được đến trường như những bạn nhỏ khác.
Đây chính là điều cô bé mơ ước bấy lâu.
Hai cha con trở lại phòng tổng thống, cố Muội Ly cũng đã trở lại.
Tâm Ngữ vừa nhìn thấy mẹ, cô bé vui mừng chạy tới, ôm chầm lấy mẹ, liến thoắng kể lại những chuyện xảy ra ở trường.
Lời của Tâm Ngữ nói mơ hồ không rõ, cố Muội Ly nghe mà không hiếu ra làm sao.
Tóm lại cuối cùng cô cũng hiểu được một chuyện, đó là con gái đã đăng ký đi học được rồi.
Nhưng lúc này trên mặt cố Muội Ly không hề có chút vui mừng nào.
“Sao vậy?” Hoàng Lương hỏi.
Cố Muội Ly vẻ mặt u sầu thở dài: “Hôm nay tôi đi dọn dẹp nhà cửa, người bạn cùng lớp Tạ Thanh Vũ kia đã tìm tới, nói về buổi họp lớp tối mai.”
Hoàng Lương khẽ cười nói: “Họp lớp thì làm
sao? Em tham gia là được.”
Cố Muội Ly lắc đầu, tâm trạng càng nặng nề hơn.
Dưới sự truy hỏi của Hoàng Lương, cố Muội Ly chậm rãi nói: “Nhà hàng tố chức họp lớp sẽ ở sơn trang Thanh Đằng ở ngoại ô phía Tây.”
“Hửm? Là xa quá sao? Nếu không có chuyện gì anh sẽ kêu Trung Nguyên lái xe đưa em đi.” Hoàng Lương không cho là quan trọng nói.
Cố Muội Ly không trả lời, thở dài nặng nề.
Một lúc sau, cô mới nói: “Sơn trang Thanh Đằng vổn là tài sản của nhà họ cố. Sau khi gia đình chúng tôi bị trục xuất khỏi nhà họ cố, vẫn luôn không thể tìm được việc làm. Sau này nhờ có giám đốc của sơn trang nhớ tình cũ mà cho bố tôi đến đó làm bảo vệ, còn mẹ tôi thì rửa bát ở đó.”
“Kinh Hải có nhiều nhà hàng đến thế, nhưng Tạ Thanh Vũ lại chọn chỗ này, đây rõ ràng là cố ý, vậy nên tôi cũng không định đi.” cố Muội Ly tức giận nói.
Hoàng Lương nghe xong có vẻ trầm tư.
“Không sao đâu, em cứ vui vẻ đi họp lớp, đều là bạn học cũ, có lẽ chuyện không như em nghĩ đâu.” Hoàng Lương an ủi.
Cố Muội Ly nghe Hoàng Lương nói thế, sắc mặt tốt hơn chút, nhưng vẫn thấy hơi lo lắng.
Hoàng Lương lại an ủi cô mấy câu, nói tối mai có thể đi cùng cô, cố Muội Ly mới nở nụ cười.
Cô không biết tại sao, nhưng chỉ cần ở bên cạnh Hoàng Lương, cô lại cảm thấy vô cùng an tâm và thoải mái.