Tru Thần Điện - Chương 32 Chỉ là chiếc xe nát này
Chương 32: Chỉ là chiếc xe nát này
Trang viên nhà họ Vương.
Vương Diệu Tường kinh hồn bạt vía cúp điện thoại.
Vậy mà Hắc Minh lại chủ động từ bỏ nhiệm vụ, đồng thời còn cảnh cáo ông ta đối phương là nhân vật ông ta không thể đắc tội được.
Con chó nhà có tang bị nhà họ cố diệt cả nhà phải chạy trốn suốt bảy năm có thể trở thành nhân vật lớn gì?
Hắc Minh này chắc chắn đã bị đối phương mua chuộc, một kẻ chỉ biết nhận tiền không nhận người, đây là loại chuyện chắc chắn anh ta có thể làm được.
Hoàng Lương!
Vương Diệu Tường tức giận trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi.
Thù giết con trai không báo được, tao thề sẽ không bỏ qua!
Bàn trà bị lật tung, bộ ấm trà trên bàn rơi đầy đất.
“Ông, ông chủ…” Quản gia sửng sốt.
Bao nhiêu năm qua, có sóng to gió lớn nào mà ông chủ chưa từng trải qua, ông chủ luôn bình tĩnh không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Có vẻ như cái chết của cậu cả là một đòn giáng rất lớn đối với ông chủ.
Quản gia cũng Tất bất đắc dĩ với cậu cả này.
Cậy trong nhà có tiền, anh ta từ nhỏ đã kiêu căng ngạo mạn, không coi ai ra gì.
Chính ông ta đã cố gắng thuyết phục đối phương nhiều lần nhưng đối phương không hề nghe.
Cho rằng chỉ cần có tiền thì không có cô gái nào cưỡng lại được, không có chuyện gì…
Vậy nên mới nói, làm người tốt nhất đừng quá ngông cuồng, người xưa đã nói rồi, người điên có trời phạt, chó điên có người phạt.
Trong một tòa nhà cao tầng ở cách những tòa nhà chọc trời không xa.
Tầng năm mươi chín.
Sở Nguyên Thần đang ngồi trên ghế giám đổc, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh ta vừa nhận được điện thoại của Vương Diệu Tường, đối phương muốn anh ta giải quyết một người giúp mình, hứa sẽ lấy năm mươi phân trăm cổ phần toàn bộ tài sản của tập đoàn nhà họ Vương làm thù lao.
Giá trị tài sản ròng của Vương Diệu Tường
đứng thứ bảy ở Kinh Hải, với tổng tài sản là bảy mươi tám tỷ, năm mươi phần trăm cổ phần này sẽ là gần bốn mươi tỷ.
Hơn nữa đây không phải là tiền mặt, mà là cổ phần, với dòng doanh thu kinh doanh ổn định vượt quá bốn mươi tỷ mỗi năm.
Vương Diệu Tường điên rồi, hay là ông ta đang bày mưu hãm hại anh ta?
Người kia đến cùng là ai? Đáng để Vương Diệu Tường trả giá đắt như vậy.
Sở Nguyên Thần đang nhìn ra ngoài cửa sổ suy nghĩ thì Hắc Minh đột nhiên bay từ ngoài tới, đấm mạnh làm cửa kính vỡ tan rồi bước vào.
Vệ sĩ ngoài cửa nghe thấy tiếng động lập tức xông vào, sau khi nhìn thấy là ai thì tự giác rút lui.
Sở Nguyên Thần khẽ cau mày: “Tôi bảo này, lần sau anh có thể đi thang máy bước vào từ cửa lớn không? Lần nào đến chỗ tôi anh cũng dùng cách này, tôi đã thay kính hơn mười lần rồi đây.”
Hắc Minh thu lại áo choàng đen, ngồi xuống bàn làm việc của giám đốc.
Trong văn phòng rộng lớn, sở Nguyên Thần mặc áo sơ mi trắng, bên cạnh là Hắc Minh mặc áo choàng đen, tạo thành hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Một người là người giàu nhất Kinh Hải, người
còn lại là thủ lĩnh thế lực ngầm của Kinh Hải, một trắng một đen tượng trưng cho hai người mạnh nhất Kinh Hải.
Cùng lúc đó, phía trên tòa nhà chọc trời, một chiếc máy bay chiến đấu Hắc Ưng kéo một chiếc container từ từ hạ cánh, thu hút vô số người xung quanh dừng lại xem.
ở khu vực trung tâm thành phố ồn ào, loại phương tiện di chuyển bắt mắt này chưa từng thấy trước đây.
“Trong thùng là cái gì vậy? Còn phải dùng đến cả trực thăng nữa chứ?”
“Không biết nữa. Chắc chắn phải là thứ gì đó vô cùng quý giá.”
“Trời má! Đây, đây không phải là trực thăng bình thường đâu! Đây, đây là máy bay chiến đấu đó!”
Trong đám đông, có người hét lên, anh ta nhìn thấy chiếc trực thăng không chỉ đầu pháo dày mà phía dưới còn treo hai quả tên lửa cực lớn!
Trong chiếc hộp này rốt cuộc có thứ gì, mà được vận chuyến bằng cả máy bay chiến đấu, điều này càng khiến mọi người tò mò.
Gió lớn thối qua, container từ từ hạ cánh.
Thịnh Hổ cởi dây, vẫy tay, máy bay chiến đấu
Hắc ưng nhanh chóng cất cánh và biến mất khỏi đường chân trời trong chớp mắt.
Ngay sau khi mở container, một chiếc ô tô màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
“Xùy…”
Đám đông xung quanh xùy ra tiếng.
Mọi người đều cho rằng đó sẽ là một thứ gì đó tốt có giá trị, nên háo hức chờ đợi, nhưng trong chiếc thùng trước mặt lại chỉ là một chiếc xe Tianzhong Golf bình thường.
“Cái gì thế này? Tôi còn tưởng là thứ gì hay chứ.”
“Một chiếc Golf nát cũng có thế gây ra ồn ào lớn như vậy.”
“Đúng thế, lãng phí thời gian và công sức của tôi.”
Sự khinh thường hiện rõ trên khuôn mặt họ, đám đông nhanh chóng giải tán.
Thịnh Hố cũng sửng sốt một lúc, sau đó nổi trận lôi dinh, lấy điện thoại ra định gọi cho Ba Nhĩ Phu.
Dù không tìm hiếu nhiều về ô tô nhưng anh ta vẫn biết xe Golf thông thường.
Ba Nhĩ Phu này thật đáng chết, bảo ông ta
chế tạo một chiếc ô tô, nhưng ông ta lại dám dùng chiếc xe nát này để lâỳ lệ với anh ta. Mẹ nó, anh ta phải tới giết ông ta.
Hoàng Lương giơ tay ngăn Thịnh Hổ lại, đi tới cạnh xe ấn hai cái, sau đó gật đầu.
Chất liệu của chiếc xe này chắc chắn hơn nhiều so với những chiếc xe thông thường.
Bằng vào năng lực của Hoàng Lương, có loại xe nào mà anh lại không có? Loại xe này khá tốt, trông bình thường, khi lái ra ngoài cũng không bắt mắt lắm, chỉ cần chắc chắn là được.
Thịnh Hổ không hề biết rằng chiếc xe này trông bình thường nhưng nó được Ba Nhĩ Phu huy động tất cả các kỹ sư trong công ty chế tạo cẩn thận.
Thân xe chống cháy nổ ở mức cao nhất, đạn xuyên giáp cũng không bắn qua được, động cơ tăng áp kép mười hai xi-lanh, hệ thống treo nâng khí và mọi bộ phận trong xe đều được làm bằng da bò cao cấp. Tóm lại là vũ khí dùng vật liệu gì, xe này cũng được dùng như thế.
Có thế nói đây là chiếc xe Golf sang trọng bậc nhất thế giới.
Nếu không phải vì kích thước của chiếc xe nhỏ, Ba Nhĩ Phu đã thích lắp động cơ mười sáu xi-lanh rồi.
Hơn nữa, chiếc xe này có thế đi được cả trên đường bộ và dưới nước, chỉ thiếu điều lắp thêm hai cánh là có thế bay trên trời.
Về hình dáng bên ngoài của chiếc xe, thực sự không còn cách nào khác.
Thịnh Hổ chỉ cho Ba Nhĩ Phu thời gian một ngày, căn bản không đủ đế nghiên cứu lại dây chuyền sản xuất lắp ráp, chỉ có thể hoàn thành trong một ngày bằng dây chuyền sản xuất hiện có.
“Có thích không?” Hoàng Lương nhẹ giọng hỏi.
Cố Muội Ly vui vẻ gật đầu.
Bảy năm qua, ngày nào cô cũng phải chen lấn trên xe buýt và tàu điện ngầm, nếu đến muộn, cô thà đi bộ mấy cây số còn hơn đi taxi.
Bây giờ, cuối cùng cô cũng có ô tô riêng.
“Sau này không được phép tùy tiện tiêu tiền khi chưa có sự cho phép của tôi.” cố Muội Ly ngoài miệng trách cứ, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Sau bảy năm, cuối cùng cô cũng cảm nhận được cảm giác được chiều chuộng là như thế nào.
“Đi thôi, đưa anh đi mấy vòng nào.” Hoàng Lương mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.
Anh cần phải trải nghiệm độ an toàn của chiếc xe, quan trọng hơn là xem kỹ năng lái xe của Cố Muội Ly như thế nào. Dù sao sau này cô sẽ thường xuyên đưa con gái đi.
Cố Muội Ly lên xe, ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe.
“Brừm…”
Xe vừa mới khởi động, một âm thanh hùng hậu nhanh chóng vang lên.
“Ấy, Hoàng Lương, sao xe này ồn vậy.” cố Muội Ly giật mình.
Cô không hề biết rằng dưới mui xe nhỏ có một động cơ mười hai xi-lanh, khá là mạnh bạo.
Hoàng Lương không cần nghĩ cũng biết, đây nhất định là việc tốt mà thằng nhóc Thịnh Hổ kia làm.
Chiếc xe di chuyển trong khu vực thành phố, phải nói rằng kỹ năng lái xe của cố Muội Ly khá tốt.
Kết hợp với thân xe dày và kính chống đạn, trong xe gần như không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Điều này khiến Hoàng Lương càng yên tâm hơn.
Đột nhiên, tại ngã tư phía trước, một chiếc xe trộn bê tông vượt đèn đỏ, đâm trái đâm phải, chỗ
mà nó đi qua để lại môt đốnq hỗn đôn.