Tru Thần Điện - Chương 33 Tưởng Thiên Long ở Tây Thành
Chương 33: Tưởng Thiên Long ở Tây Thành
“Á…!”
Mắt thấy chiếc xe trộn bê tông sắp tông vào mình, Cố Muội Ly hét lên, mặt trắng bệch vì sợ hãi.
Hoàng Lương nắm lấy vô lăng kéo mạnh sang bên phải, chiếc xe trộn bê tông cọ qua thân xe, phát ra âm thanh ma sát chói tai.
Cố Muội Ly không ngừng thở hổn hển, trên trán chảy đầy mồ hôi, rõ ràng là bị hoảng hồn.
Xe trộn bê tông phanh một quãng dài, dừng lại cách đó không xa, tài xế đầu trọc nhảy ra khỏi xe, dáng vẻ rõ ràng là say rượu.
Tên đầu trọc nấc rượu, lắc lư thân mình đi đến bên cạnh xe của cố Muội Ly.
“ýọ”
Tên đầu trọc vẻ mặt khó hiểu, nhìn quanh xe Cổ Muội Ly mấy lần, rõ ràng vừa rồi cọ qua, nhưng tại sao lại không có chút vết xước nào?
Làm sao anh ta biết được, chiếc ô tô tưởng chừng như bình thường lại có thân xe được chế tạo đặc biệt đế chống cháy nổ.
Tên đầu trọc gãi đầu, lấm bấm: “Thật là kỳ lạ.”
Sau đó, anh ta nằm bò trên cửa xe nhìn vào
trong, vẻ mặt nháy mắt trở nên dâm đãng: “Chà, thì ra là một cô em xinh đẹp như vậy. ôi chao, đều là lỗi của anh trai. Nào nào, xuống xe để anh trai xem em có bị thưong ở đâu không?”
Tên đầu trọc kéo tay cầm ô tô nhưng không kéo ra được, vì thế gõ mạnh vào cửa kính.
Cổ Muội Ly đã bị dọa sợ đến không biết phải làm sao, ánh mắt Hoàng Lưong lạnh lẽo, mở cửa xe đi ra ngoài.
Tên đầu trọc vốn say mo màng, vừa rồi chỉ nhìn thấy cố Muội Ly, không đế ý đến trong xe còn có một người khác, khi nhìn thấy một người đàn ông từ trong xe đi ra, anh ta lập tức nổi giận.
Đã hai mươi tám tuổi vẫn chưa tìm được người yêu, bông hoa xinh đẹp lại bị người khác hái mất rồi.
“Say rượu lái xe, đúng là tìm chết!” Hoàng Lương lạnh lùng nhìn đối phương.
Xã hội có quy định chặt chẽ về việc lái xe khi say rượu, đặc biệt là ở Tru Thần Điện. Hoàng Lương đích thân ra lệnh, trong điện không ai được uống rượu khi làm nhiệm vụ, ai vi phạm quy định này sẽ bị giết không thai
Đừng nói là chiến sĩ bình thường, ngay cả đám Cô Bại Thiên và Thịnh Hổ khi làm nhiệm vụ cũng không bao giờ dám uổng rượu, đây là quân lệnh.
“Say rượu lái xe?” Tên đầu trọc chế nhạo: “Mày nói tao uổng rượu thì là tao uống rượu thật à? Ông đây cũng nói mày uống rượu đấy!”
“Này! Chúng mày nói xem ông đây có uống rượu không?” Tên đầu trọc hét lên với đám đông vây xem.
Đám người xung quanh lập tức cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy, ngày nay bớt chút chuyện còn hơn dây vào chuyện khác.
Tên đầu trọc hừ lạnh, cảm thấy rất đắc ý.
Tên anh ta là Cát Phi, ông trùm của Tây Thành – Tưởng Thiên Long là anh rể của anh ta.
Trên đường ai cũng biết, nếu muốn làm ăn ở Tây Thành, bất kể là phát triển bất động sản hay bày sạp nhỏ bán đồ ăn trái cây, trước hết phải thông qua Tưởng Thiên Long.
Nếu không nộp phí tự ý làm ăn buôn bán thì chính là tự tìm đến cái chết.
Tuy nhiên, Tưởng Thiên Long không hài lòng với thân phận xã hội đen chém chém giết giết của mình, cảm thấy không thế lên được mặt bàn. Trong những năm gần đây, ông ta dần tẩy trắng, thành lập công ty tập đoàn Thiên Long, quản lý vô số quán Karaoke, quán bar, trạm trộn bê tông và sòng bạc.
Đừng coi thường những sòng bạc trông có
vẻ bình thường này, mỗi phòng đêu liên quan đến cờ bạc, tiền đánh bạc của mỗi sòng hằng đêm chảy vào hàng triệu tệ, ông ta có thể kiếm được hàng trăm nghìn tệ lợi nhuận từ đó.
Dù tỷ lệ cá cược có cao đến đâu, những con bạc này cũng sẵn lòng chơi, bọn họ đều biết, chỉ cần là sòng bạc do Tưởng Thiên Long mở ra thì đều an toàn đáng tin cậy, không ai dám kiểm tra.
Gần đây, khu ổ chuột Tây Thành đã được cải tạo rộng rãi, Tưởng Thiên Long không chỉ chịu trách nhiệm phá dỡ mà còn chịu trách nhiệm vận chuyến bê tông xây dựng bên trong.
Chủ thầu biết giá bê tông do Tưởng Thiên Long đưa rất cao, nhưng vẫn chấp nhận vì bê tông của người khác căn bản không thế giao được.
“Nhóc con, tao khuyên mày nên biết điều chút, nhân lúc tâm trạng ông đang vui vẻ, mau khỏi đây!” Cát Phi nói xong rồi xắn hai tay áo, đế lộ hình xăm màu mực trên cánh tay, tiếp tục nằm bò trước cửa kính ô tô, không ngừng la hét.
Người đẹp trong xe mà đi cùng thằng nhóc này thì thật là lãng phí.
Lúc này có hai cảnh sát giao thông đi tới.
“Thưa anh, xin vui lòng xuất trình bằng lái xe.”
Cát Phi nghe vậy ngấng đầu lên, nhướng mày chỉ vào chiếc xe trộn bê tông phía sau, trên thùng có viết dòng chữ “Bê tông Thiên Long”.
Ý tứ rât rõ ràng, đây là xe tập đoàn Thiên Long của Tưởng Thiên Long.
“Thưa anh, tôi nghi ngờ anh đã uống rượu. Vui lòng xuất trình giấy phép lái xe và hợp tác kiếm tra nồng độ cồn với chúng tôi!” cảnh sát giao thông đã ngửi thấy mùi rượu trên người anh ta nên lấy máy thử nồng độ cồn ra.
Những ngày qua, xe của công ty có tên Công ty bê tông Thiên Long liên tục vượt đèn đỏ, họ đã xử phạt rất nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự an toàn giao thông.
Hôm qua, trụ sở đã ra lệnh điều tra nghiêm ngặt hành động vi phạm pháp luật của các phương tiện thi công như vậy.
“Tôi nói này đồng chí cảnh sát giao thông, các đồng chí không thấy đây là xe của Công ty Bê tông Thiên Long à? Tưởng Thiên Long là anh rể của tôi, rất thân quen với đội trưởng của các anh đây.” Cát Phi không đồng tình, vẻ mặt ngạo mạn.
Tối qua đúng là anh ta có uống rượu, mấy người anh em dẫn theo mấy nữ sinh uống rượu hoa đến tận sáng sớm.
Ngoài ra, những vi phạm giao thông nhỏ như lái xe ngược chiều, chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ
đều có thể được anh rể giải quyết dễ dàng.
“Tôi không quan tâm anh rể của anh là ai, tôi cảnh cáo anh lần nữa, xin hãy xuất trình giấy phép lái xe của anh!” Một cảnh sát giao thông lạnh giọng quát.
Thấy đối phương nghiêm túc, Cát Phi trong nháy mắt tỉnh táo, anh ta không sợ bị phạt, cho dù đi vào, anh rể cũng sẽ dễ dàng cho anh ta ra.
Nhưng một khi vào trong, nhất định chị gái anh ta sẽ biết chuyện, Cát Phi không sợ ai ngoại trừ chị gái của mình.
Vì mẹ của bọn họ bị một người lái xe say rượu đâm chết nên chị gái anh ta luôn căm thù việc lái xe khi say rượu.
Không được, không thể đế chị gái biết chuyện này được.
Nghĩ tới đây, Cát Phi lại làm bộ nói: “Được rồi, tôi ra xe lấy bằng lái cho anh.”
Vừa quay đầu đi được hai bước, thấy một người đang đi xe đạp điện ở bên cạnh, anh ta bất ngờ đấm người đó ngã xuống đất, sau đó cưỡi lên xe đạp điện bỏ chạy.
Lúc này anh ta biết, chỉ cần anh ta bỏ chạy, đợi tỉnh rượu rồi tìm anh rể giải quyết, chỉ cần không bị xác nhận là lái xe trong tình trạng say rượu thì không có vấn đề gì cả.
“Dừng lại!” Hai cảnh sát giao thông không ngờ đối phương đột nhiên bỏ chạy, vội vàng đuối theo.
Nhưng dẫu sao hai chân cũng không theo kịp tốc độ của xe điện, khi thấy đối phương sắp chạy thoát, hai người chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thối qua.
Cát Phi đang thầm đắc ý thì đột nhiên phần thân trên mất kiếm soát, cả người và xe rơi xuống đất, hai cánh tay đầy hình xăm của anh bay lên không trung mấy vòng rồi rơi xuống cách đó không xa, dính đầy máu.
“Á!”
Khoảnh khắc đau đớn tột độ khiến Cát Phi hét lên thảm thiết.
Nhìn vào cánh tay cách đấy không xa, hình xăm quen thuộc kia, đó, đó chính là cánh tay của anh ta.
Nhìn lại cánh tay, bả vai đã trông rỗng.
“Cánh, cánh tay của tôi! Á!”
Cơn đau dữ dội xen lẫn nỗi sợ hãi ngay lập tức quét qua cơ thể anh ta.
Cảnh tượng tàn khốc như vậy khiến những người xung quanh phải rùng mình.
Hai cảnh sát giao thông phía sau nhanh chóng đuối đến, vô cùng bàng hoàng khi nhìn
thấy cảnh tượng trước mặt.
Ngoảnh đầu nhìn lại, trên đường phố không có gì bất thường, ngoại trừ chiếc xe Golf vừa rồi đã biến mất.