Tru Thần Điện - Chương 34 Trung tâm thương mại SKN
Chương 34: Trung tâm thương mại SKN
Trên đường về, Hoàng Lương lái xe, toàn thân Cố Muội Ly hơi run rấy, không rõ là do cô vẫn còn chưa hết hoảng hốt vì vụ va chạm xe vừa rồi hay là do sợ hãi trước cảnh tượng cánh tay máu me kinh khủng kia.
Cố Muội Ly im lặng suốt cả quãng đường, cô loáng thoáng có linh cảm chuyện hai cánh tay của tên đầu trọc kia chắc chắn có liên quan với Hoàng Lương.
Thế nhưng khi cô quan sát thông qua gương chiếu hậu thì từ đầu tới cuối Hoàng Lương chỉ đứng yên một chỗ, không hề nhúc nhích chút nào.
Xe chạy êm như ru suốt dọc đường đi, cuối cùng dừng lại trước cửa một trung tâm thương mại.
Cố Muội Ly nhìn thấy nơi này, bỗng chổc cảm thấy choáng váng.
Mọi hàng hóa được bày bán trong trung tâm thương mại SKN đều đến từ các thương hiệu xa xỉ trên toàn cầu, doanh thu hằng năm lên tới hơn hai mươi tỷ, là trung tâm thương mại xa hoa bậc nhất của Kinh Hải. Lúc cố Muội Ly vẫn còn là cô cả của nhà họ Cổ, cô vẫn thường xuyên tới đây mua sắm.
Phụ nữ mà, đâu có ai không thích quần áo đẹp, túi xách đẹp đâu cơ chứ.
“Hoàng Lương, anh tới đây làm gì vậy?” Ánh mắt của Cố Muội Ly vừa khó hiểu vừa ngập tràn hụt hẫng.
Kể từ khi cô bị đuổi khỏi nhà họ cố, hơn bảy năm nay, cô chưa từng đặt chân tới trung tâm thương mại này nửa bước, thậm chí không bao giờ đi ngang qua, giá cả đắt đỏ của nơi này nằm ngoài khả năng tiêu dùng hiện tại của cô.
“Tối nay em phải đi gặp bạn học mà, vào trong này chọn lấy vài bộ đồ đi.” Hoàng Lương mỉm cười.
Hiện tại, tống giá tiền của tất cả đồ mà cổ Muội Ly đang mặc trên người không hề quá hai trăm tệ, nhìn là biết ngay tất cả đều là hàng vỉa hè.
Biểu cảm của cố Muội Ly ngập tràn kinh ngạc, không phải vì Hoàng Lương đưa cô tới đây đế mua quần áo mà là vốn dĩ cô đã định lát nữa sẽ tạt vào chợ bán sỉ để mua đồ.
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng được bất kỳ người đàn ông nào đối xử chu đáo như vậy, cho nên nhất thời cô cũng quên mất nơi này không còn là nơi nằm trong sức mua của cô nữa rồi.
“Em đi mua đi, anh còn bận chút việc nên không thể đi cùng với em được.” Hoàng Lương nói.
Anh vốn không am hiểu mấy chuyện mua
sắm quần áo thế này. Bao nhiêu năm qua ở trong điện, quần áo của anh, bất kế là đồ mùa hè hay đồ mùa đông, tất cả đêu được cắt may riêng, anh hoàn toàn không cần phải đích thân đi mua.
Nét mặt của cố Muội Ly lộ vẻ khó xử. Hiện giờ, cô làm gì có tiền mua nổi đồ ở trong này cơ chứ.
Bất kỳ món đồ nào được bày bán ở đây cũng đều có mức giá vượt xa thu nhập một năm của cô.
Cố Muội Ly đang do dự không biết nên nói thế nào với Hoàng Lương thì Hoàng Lương đã rút một tấm thẻ màu đen trong ngực ra, đưa cho cô rồi nói: “Em đi đi, thích mua gì thì cứ mua, tiện thể mua luôn cho con gái vài bộ.”
Cố Muội Ly nhìn chằm chằm tấm thẻ trước mắt mình, trên mặt thẻ có in hình một con rồng được vẽ rất sống động, mặc dù trông nó rất giống thẻ ngân hàng nhưng cô chưa từng thấy loại thẻ này bao giờ.
Cố Muội Ly cười đắng chát. Ngay cả thời cô còn là con gái nhà họ cố thì tiền tiêu vặt hằng tháng cũng không đủ để cô thích gì mua nấy ở nơi này.
Rõ ràng Hoàng Lương không hề biết giá cả hàng hóa ở trong này đắt đỏ kinh khủng cỡ nào.
Cố Muội Ly đang định nói gì đó thì Hoàng
Lương đã vội vã lái xe đi.
Cố Muội Ly đứng trước cửa trung tâm thương mại xem giờ, thấy vẫn còn sớm, cô bèn đi vào trong.
Cô hoàn toàn không định mua gì ở đây nhưng dù sao cũng đã tới đây rồi, vậy thì cứ vào xem thử xem dạo này quần áo đang mổt kiểu gì, lát nữa cô sẽ qua chợ bán sỉ mua những thứ có kiểu dáng tương tự như vậy.
Bất tri bất giác, cố Muội Ly đi tới trước cửa một cửa tiệm mà ngày xưa cô từng rất thích, thoáng do dự trong giây lát rồi vẫn quyết định đi vào trong.
“Chào cô, xin hỏi cô muổn mua gì? cửa hàng chúng tôi hiện đã nhập về những mẫu thiết kế mới nhất, là nơi đầu tiên trên thế giới bày bán chúng.” Một nhân viên bán hàng mặc đồ tây trang màu đen nói chuyện đầy lịch sự, nhã nhặn.
Không thể phủ nhận trung tâm thương mại này đúng là rất xa xỉ, dù chỉ là nhân viên bán hàng thôi nhưng bộ tây trang cô ấy mặc trông cũng rất đắt tiền.
“À, tôi chỉ xem chơi thôi.” cố Muội Ly cúi đầu khẽ đáp.
Lúc này, một nhân viên bán hàng đã qua độ tuổi trẻ trung đang đứng trông quầy, ngẩng đầu lên nhìn cố Muội Ly một cái rồi nhíu mày, vẫy tay
gọi cô nhân viên bán hàng vừa mới tiếp cố Muội Ly lại.
Chỉ cần nhìn một cái thôi là cô ta đã nhận ra ngay cố Muội Ly rồi. Trước đây, cổ Muội Ly từng là khách quen của cửa hàng này, tháng nào cũng tới cửa hàng của bọn xem đồ và mua một bộ, được coi là khách hàng lớn của tiệm. Mỗi dịp lễ tết, cửa hàng đều gửi tặng bánh ú, bánh nướng cho Cố Muội Ly để tỏ lòng cảm ơn.
“Chị Oánh Oánh, có chuyện gì vậy? Em đang bận tiếp khách.” Cô nhân viên bán hàng bị gọi lại thắc mắc hỏi.
“Cô ta là Cố Muội Ly đây.” Tào Oánh Oánh nói với giọng mỉa mai.
Cô nhân viên bán hàng ngẩn người, sau đó che miệng lại, hỏi nhỏ: “Chị Oánh Oánh, cô ta chính là Cố Muội Ly bị đuổi khỏi nhà họ cố mà chị kể đấy ư?”
Tào Oánh Oánh gật đầu, cô ta là nhân viên phụ trách chăm sóc khách hàng sau bán hàng, suổt một thời gian dài không thấy cổ Muội Ly tới cửa tiệm, cô ta thấy lạ nên đi nghe ngóng nhiều nơi thì được biết cổ Muội Ly đã bị đuối khỏi nhà họ Cố từ lâu.
Tào Oánh Oánh chỉnh đốn lại trang phục rồi đi về phía Cố Muội Ly.
“Cô Cố, lâu rồi không thấy cô tới chỗ chúng
tôi.” Tào Oánh Oánh bước từng bước đầy kiêu ngạo tới trước mặt cố Muội Ly.
Cố Muội Ly ngấn người nhìn đổi phương một lát mới mỉm cười, đáp: “Cô Tào đấy à, vừa rồi tôi vào đây không nhìn thấy cô, còn tưởng là cô đã chuyến việc rồi.”
Tào Cánh Oánh cười mỉa, nói: “Cô cố cứ đùa, tôi đâu có gia đình làm chỗ dựa như cô cố, người bình thường như chúng tôi sao dám tùy tiện nhảy việc chứ. Ôi chết, cô xem đầu óc tôi thật là, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy năm trước cô đã bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà rồi nhỉ?”
Đổi với những cậu ấm cô chiêu kiểu này, lúc bọn họ có tiền mua hàng cho cửa tiệm thì đương nhiên Tào Cánh Cánh phải cúi đầu, cung phụng bọn họ như Thần Tài. Còn hiện tại, cố Muội Ly chỉ là một người bị đuổi khỏi gia đình, không còn tư cách mua hàng ở đây, chẳng trách mà cô biến mất mấy năm trời, không thấy tới nữa.
Cố Muội Ly sửng sổt, cô không ngờ đột nhiên đối phương lại nói ra một câu như vậy.
Trông thấy biếu cảm của cố Muội Ly, Tào Oánh Oánh lại càng đắc ý hơn: “Cô cố cũng biết đây, đồ trong tiệm chúng tôi toàn là hàng xa xỉ, nếu như cô không mua nổi thì tốt nhất là đừng chạm vào, lỡ làm bấn hay làm hỏng chúng, tôi sợ là cô không đền nổi đâu, à phải rồi, tốt nhất là cô cũng đừng xem làm gì, có xem cũng không có
tiền mua, chỉ tổ khó chịu trong lòng thôi.”
“Cô…”
Cố Muội Ly tức nghiến răng nghiến lợi, dù sao đi nữa, trước đây cô cũng là khách quen của cửa hàng này, mặc dù mấy năm nay cô không có tiền mua đồ ở đây nhưng cũng không cần phải thực dụng như vậy, còn nói năng khó nghe như vậy chứ.
“Tôi làm sao? Cô cố à, những lời tôi nói đều là thật, cô xem bộ đồ hàng vỉa hè cô đang mặc trên người đi, chậc chậc… Thôi, cô đi ra vỉa hè mà mua đồ, đồ bán ở đó mới hợp với cô.” Tào Cánh Oánh nói xong xoay người đầy ngạo mạn, quay lại chỗ quầy thu ngân, không để ý tới cổ Muội Ly nữa.
Cố Muội Ly tức run người, xoay người đi ra ngoài cửa.
Hiện thực quả là tàn khốc, lúc bạn có tiền mua đồ, người ta dỗ ngon dỗ ngọt bạn, lúc bạn sa cơ lỡ vận, người ta xát muối vào vết thương của bạn.
Chuyện này khiến cố Muội Ly liên tưởng tới những người bạn học và bạn bè cũ từng ở bên mình.
Thời cô vẫn còn là con gái nhà họ cố, lúc nào bọn họ cũng theo sát cô. Thế nhưng, từ khi cô bị đuổi khỏi gia đình, dường như bọn họ cũng
đều bốc hơi hết.
Cố Muội Ly đi ra tới cửa, sau đó chợt nhớ ra tấm thẻ ngân hàng Hoàng Lương đưa cho mình, cô thoáng do dự trong giây lát rồi lại quay trở vào tronq cửa hànq.