Tru Thần Điện - Chương 35 Cô bị sa thải
Chương 35: Cô bị sa thải
“Sao vậy? Cô cố, chẳng lẽ cô không hiểu tôi nói gì ư? Dù cô có thích quần áo trong tiệm chúng tôi tới cỡ nào cũng không ích gì đâu, cô không có tiền để mua chúng đâu, tốt nhất là hãy đi mau đi, kẻo lại khó chịu trong lòng.” Thấy cố Muội Ly quay trở lại, Tào Cánh Cánh cười “xì” một tiếng.
Cố Muội Ly hít sâu một hoi, chỉ vào một chiếc váy trong cửa hàng, nói: “Tôi lấy cái này.” Nói xong, cô chìa tấm thẻ ngân hàng ra.
Dù chỉ là một động tác hết sức đơn giản nhưng cố Muội Ly đã phải dùng hết mọi sự can đảm mà mình có. Nếu như trong tấm thẻ Hoàng Lương đưa cho cô có tiền thì cô có thể vớt vát lại được một chút danh dự, còn nếu như trong thẻ không có tiền, vậy thì cô sẽ bị người ta chê cười thậm tệ hơn.
Tào Cánh Oánh nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lật xem cả mặt trước lẫn mặt sau của thẻ rồi buông lời cười nhạo: “Cô cố à, chẳng lẽ cô nghèo tới độ phát điên rồi hay sao? Tôi làm nhân viên bán hàng nhiều năm như vậy, không có loại thẻ ngân hàng nào mà tôi chưa từng thấy. Tấm thẻ ngân hàng này của cô là thẻ tích điểm của cửa hàng quà vặt nào đó à?”
Theo như cô ta nghĩ thì chắc chắn là cố Muội Ly đã phải chịu một cú sốc quá lớn khi bị
đuổi khỏi gia tộc dẫn tới bị điên rồi, cho nên mới cầm một tấm thẻ không rõ là thẻ gì đi mua đồ.
Được rồi, nếu như cố Muội Ly đã không sợ mất mặt như thế thì hôm nay cô ta sẽ cho cố Muội Ly mất mặt triệt để luôn.
Tào Cánh Oánh nhận lấy tấm thẻ, quẹt nó qua máy cà thẻ thanh toán.
Điều khiến cô ta bất ngờ là máy cà thẻ lại không hiển thị như bình thường mà xuất hiện bốn chữ “không đủ quyền hạn”.
Chuyện này khiến Tào Cánh Cánh thấy hơi khó hiểu, cho dù đây không phải là thẻ ngân hàng đi chăng nữa thì đáng ra máy phải báo là thẻ này không có giá trị sử dụng mới đúng, cụm “không đủ quyền hạn” này là sao?
Tào Cánh Oánh vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ của mình, cô ta cầm thẻ đi ra trung tâm dịch vụ ở gần đó, đó là trung tâm dịch vụ lớn nhất của trung tâm thương mại này.
Nếu như cố Muội Ly muốn tự chuốc lấy nhục thì hôm nay cô ta sẽ giúp cố Muội Ly được như ý.
Tào Cánh Oánh chỉ mới đi được vài bước đã va phải một người, cô ta ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra người cô ta va phải là giám đốc trung tâm thương mại Phùng Hoa Bân.
“ôi, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh vội vàng khom lưng xin lỗi, mặc dù Phùng Hoa Bân không phải chủ của cô ta nhưng ông ta là giám đốc phụ trách toàn bộ trung tâm thưong mại, quyền lực của ông ta còn lớn hơn cả chủ của cô ta, nếu cô ta đắc tội Phùng Hoa Bân thì chủ của cô ta cũng sẽ bị vạ lây.
“Oánh Oánh à, cô vần luôn Tất điềm đạm cơ mà, sao hôm nay cô lại bộp chộp như vậy!” Phùng Hoa Bân nối cáu.
Tào Oánh Oánh đã làm việc ở trung tâm thương mại này nhiều năm nên ông ta có biết cô ta.
“Ôi, xin lỗi, xin lỗi anh, máy thanh toán ở cửa hàng tôi bị lỗi nên tôi định cầm thẻ qua bên trung tâm dịch vụ đế quẹt, xin lỗi giám đốc Phùng.” Tào Oánh Oánh luôn miệng xin lỗi và giải thích vì sợ ông ta trách tội mình.
“Trung tâm dịch vụ nằm ngay gần cửa hàng của cô, có gì mà cô phải vội như vậy chứ!” Phùng Hoa Bân nói xong, lơ đãng nhìn tấm thẻ trong tay Tào Oánh Oánh.
Ông ta chỉ nhìn một cái thôi mà suýt nữa hồn lìa khỏi xác.
“Tào Oánh Oánh! Cô lấy tấm thẻ này ở đâu ra vậy?” Không rõ là do giật mình hay hoảng hốt mà đôi mắt của Phùng Hoa Bân mở to, nhìn chằm
chằm vào tấm thẻ, giọng run run.
“Dạ?”
Tào Oánh Oánh ngấn người trước phản ứng của ông ta, khúm núm trả lời: “Là, là một vị khách trong cửa hàng đưa nó cho tôi ạ.”
“Mau lên! Mau dẫn tôi đi gặp người đó!” Phùng Hoa Bân lập tức kéo Tào Oánh Oánh quay lại cửa hàng.
Tào Oánh Oánh bị Phùng Hoa Bân lôi đi, cánh tay đau tê rần.
Cô ta không hiếu hôm nay giám đốc Phùng đã uống lộn phải thuốc gì.
“Chào cô, xin hỏi có phải tấm thẻ này là của cô không?” Hai tay Phùng Hoa Bân run run, ánh mắt ông ta ngập tràn khát khao mãnh liệt.
Người khác không biết tấm thẻ ngân hàng này nhưng ông ta là giám đốc trung tâm thương mại SKN nên đương nhiên biết nó là gì.
Nó là thẻ đen Rồng Vàng mà Morgan Stanley Thụy Sĩ phát hành riêng cho một người duy nhất.
Năm ngoái, lúc ông ta đi học bồi dưỡng ở trụ sở chính, chuyên viên bồi dưỡng đã nhấn mạnh thông tin này.
Tấm thẻ này không có hạn mức tiêu dùng, cũng không có thời hạn trả nợ, với điều khoản này, người dùng thẻ sẽ có được quyền lợi ở mức cao
nhất.
Quan trọng nhất là, người cầm tấm thẻ này chính là khách quý siêu VIP của tập đoàn Morgan Stanley, được miễn phí khi mua sắm hay sử dụng bất kỳ dịch vụ nào của tập đoàn.
Khi nghe thông tin này, Phùng Hoa Bân còn không tin, những người tham gia lớp bồi dưỡng khi ấy đều là nhân vật cốt cán của các trung tâm thương mại nổi tiếng nhất trong nước, tất cả đều cho rằng chuyên viên bồi dưỡng già rồi nên lú lẫn, làm sao trên thế giới lại có một tấm thẻ ngân hàng có giá trị đẳng cấp tới như vậy được.
Để có được quyền lợi lớn như thế thì người sở hữu tấm thẻ này phải là nhân vật kinh khủng bậc nào cơ chứ?
Thế nhưng lúc này đây, tấm thẻ đen Rồng Vàng lại đang thực sự nằm trong tay Phùng Hoa Bân.
“Sao vậy? Trong thẻ không có đủ tiền à?” cổ Muội Ly lo lắng hỏi, nếu như không có đủ tiền thì tiếp theo đây, điều cô phải đổi mặt là nỗi nhục nhã, ê chê khủng khiếp.
“Không, không, không phải vậy ạ… Tiền trong thẻ rất, rất đủ ạ.”
Phùng Hoa Bân hoảng sợ ứa mồ hôi lạnh. Không phải tấm thẻ này không đủ tiền mà là nó vốn không hề có tiền.
Không có hạn mức tiêu dùng tối đa, cũng không có thời hạn trả nợ, vậy thì trong thẻ còn cần phải có tiền nữa hay sao?
“Thưa cô, tôi là giám đốc của trung tâm thương mại này, tôi tên là Phùng Hoa Bân, cô cứ gọi tôi là Hoa Bân là được, nếu cô có cần gì, xin hãy cứ nói cho tôi biết.” Phùng Hoa Bân nói xong, khom lưng chín mươi độ chào cổ Muội Ly.
Tào Oánh Oánh và cô nhân viên bán hàng còn lại sững sờ, giám đốc Phùng có bao giờ tiếp đãi khách hàng nào như vậy đâu?
Cho dù có là cậu ấm, cô chiêu của gia tộc lớn thì giám đốc Phùng cũng chưa từng làm như vậy.
“Giám, giám đốc Phùng, hôm nay anh sao vậy? Cô ta chỉ là một khách hàng bình thường của cửa hàng thôi mà? À không phải, thậm chí cô ta còn không được coi là khách hàng bình thường ấy chứ, cô ta bị gia đình ruồng rẫy, giờ nghèo tới mức không mua nối một bộ đồ, sao anh phải khách sáo với cô ta như vậy làm gì?” Tào Oánh Oánh lấy làm lạ, nghĩ mãi mà không sao hiểu nổi.
“Cô bảo gì cơ!” Phùng Hoa Bân lườm Tào Oánh Oánh một cái, mặt mũi ngập tràn giận dữ.
“Tôi nói là cô ta chỉ là hạng người chẳng ai thèm, đừng nói là đồ trong cửa hàng chúng tôi mà bất kỳ thứ gì trong trung tâm thương mại này
cô ta cũng đêu không đủ tiền mua.” Tào Oánh Oánh còn tưởng là Phùng Hoa Bân nổi giận vì biết được thân phận thật sự của cố Muội Ly nên mới giải thích một cách đầy ngạo mạn như vậy.
“Bốp!”
Tiếng tát giòn tan vang lên, Tào Oánh Oánh bụm mặt, kinh ngạc.
“Giám… Giám đốc Phùng?” Tào Oánh Oánh sững sờ.
Cô ta đã làm việc ở trung tâm thương mại này gần mười năm, trong suổt mười năm qua, cô ta chỉ mới thấy Phùng Hoa Bân phê bình nhân viên trong cuộc họp, còn khi ở trước mặt khách hàng, ông ta chưa bao giờ chỉ trích một ai, lại càng không có chuyện đánh người khác.
Phùng Hoa Bân cực kỳ tức giận, ông ta không quan tâm tấm thẻ ngân hàng này có phải của người phụ nữ trước mắt này hay không, lại càng không quan tâm thân phận hiện tại của người phụ nữ này là gì.
Bất kế người nào cầm tấm thẻ này đi mua sắm thì đều sẽ được hưởng đãi ngộ tốt nhất.
Tấm thẻ này quan trọng như vậy, chắc chân không ai lại tùy tiện đưa nó cho người khác, điều này có nghĩa là dù cho người cầm tấm thẻ ngân hàng này không phải là chủ thẻ thì ít nhất cũng là người thân thiết với chủ thẻ.
Phùng Hoa Bân thực sự không dám đắc tội đối phương.
“Tào Oánh Oánh, cô bị sa thải!” Phùng Hoa Bân lạnh lùng nói.
Cô ta đắc tội một nhân vật quan trọng như vậy, nếu như bị cấp trên khiển trách thì đừng nói là cửa hàng này của cô ta mà có khi cả trung tâm thương mại này đều có nguy cơ bị đóng cửa.
“Không chỉ mình cô bị sa thải mà chủ của cô dùng sai người, toàn bộ nhãn hiệu mà cửa hàng làm đại lý đều sẽ bị loại khỏi trung tâm thương mại này, đồng thời ki-ốt này cũng bị đóng cửa!”
“Gì cơ? Giám đốc Phùng!”
Tào Oánh Oánh lảo đảo suýt ngất, có nằm mơ cô ta cũng không ngờ được rằng mình lại bị xử phạt nặng như vậy.
Nếu cửa hàng này bị dẹp tiệm thì tốn thất của chủ cửa hàng tối thiểu cũng trên trăm triệu.
Cô ta bị SKN đuổi việc, đồng nghĩa với việc cô ta sẽ phải bỏ nghề, bởi vì không có bất kỳ trung tâm thương mại nào khác dám tuyển dụng cô ta nữa.
Rốt, rốt cuộc Cố Muội Ly là ai?