Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 21 Phong Tuần không biết tự lượng sức mình
- Home
- Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài
- Chương 21 Phong Tuần không biết tự lượng sức mình
Chương 21: Phong Tuần không biết tự lượng sức mình
Ân Niệm lắc đầu, cảm thấy những người này thật là ăn no rồi việc.
‘Vốn dĩ Hồng Nhan Lâu chủ chắc chắn phải chết, cũng không biết vì sao vị đại nhân kia đột nhiên buông tha cho ả.” Nữ nô nói đến điểm mấu chốt thì không khống chế được vẻ mặt, lập tức hớn hở nói: “Quan trọng nhất là Hồng Nhan Lâu chủ không quan tâm đến một bàn tay hóa thành máu loãng của mình, nói sẽ cho hoa khôi và nam quân được hoan nghênh nhất trong lâu chuộc thân!”
Nữ nhân được hoan nghênh nhất trong Hồng Nhan Lâu là hoa khôi, nam được gọi là nam quân.
“Ta thấy mọi người đều chộn rộn đi xem náo nhiệt.” Nữ nô hưng phấn nói: “Nhìn vị đại nhân kia không giống người bạo ngược, đợi lát nữa chúng ta làm việc xong cũng đi liếc nhìn một cái được không?”
Đây là chiêu thức giữ mạng mà nữ nhân tên Hồng Nhan kia nghĩ ra được.
Hoa khôi và nam quân kia giúp ả kiếm được khồng ít linh tinh, ả điên rồi mới muốn trả tự do cho họ, lúc ấy cưỡng bức người ta ký khế ước bán mình rồi buộc họ nuốt loại độc dược mang tính gián đoạn thì đã không nghĩtới chuyện thả người!
Nhưng không có cách nào, vị đại nhân kia nói muốn gọi hết người chung quanh tới, đã đắc tội người
ta lại khoác lác có thể hấp dẫn hết mọi người lại đây, chẳng lẽ ả ép được người ta tới sao? Vậy chắc Hồng Nhan sẽ đắc tội hết những gia tộc cường thế của Vạn Thú Quốc.
Cho nên chỉ có thể thả hai cây rụng tiền của mình ra để hấp dẫn người khác lại đây xem.
Ân Niệm cũng khồng cảm thấy hứng thú với chuyện này, nàng tính đi ra ngoài dạo, sống mười tám năm rồi mà nàng còn chưa từng nhìn rõ Vạn Thú Quốc trông như thế nào.
Kết quả vừa ra khỏi cửa nàng đã bị một giọng nói gọi lại.
“Này! Bạch gia!” Ân Niệm kinh ngạc, quay đầu liền thấy Chu Thiếu Ngọc dựa vào chân tường: “Đúng lúc ta muốn đi vào, ngươi ra đây thì quá tốt rồi.”
Nhìn thấy cái tên hiếu chiến này, Ân Niệm cũng thực đau đầu: “Ngươi tới làm gì?”
“Tới bắt người.” Chu Thiếu Ngọc nhếch miệng cười: “Thái độ hôm nay của ngươi làm những lão già kia rất khó chịu, bọn họ dều vào cung thăm Đế Cơ, khồng giống như ta, ta còn tới tìm ngươi, thế nào, có phải rất cảm động không?”
“Ta là người của Bạch gia, ngươi cảm thấy ta có thể đi theo ngươi?” Ân Niệm không còn lời gì để nói.
“Không chừng người nhà của các ngươi không tốt với ngươi thì sao, hơn nữa tài nguyên Bạch gia có thể cho ngươi còn không bằng một phần mười nhà của chúng ta, người không vì mình trời tru đất diệt,
ngươi thông minh nên leo lên chỗ cao.” Chu Thiếu Ngọc nhìn quanh bốn phía: “Tính ra nhà các ngươi cũng đủ lớn, đánh một trận ở chồ này cũng dư dả.”
Ân Niệm rất bất đắc dĩ, đành đi vòng qua hắn muốn ra ngoài.
Bách Biến co thành kích cỡ bàn tay nằm trên vai nàng ngủ, đột nhiên nâng mí mắt lên lười biếng liếc nhìn Chu Thiếu Ngọc một cái.
Sau đó Chu Thiếu Ngọc liền thấy con thú nhỏ này trợn mắt trừng mình.
“Con linh thú của ngươi thực vô lề.” Chu Thiếu Ngọc nhíu mày.
Ân Niệm theo bản năng nghiêng mặt qua nhìn nó một cái.
Bách Biến trừng to đôi mắt tròn xoe đáng yêu nhìn nàng, còn kêu khẽ một tiếng rồi dùng đầu cọ cọ cổ Ân Niệm, vồ hại giống như một con thỏ con.
Chu Thiếu Ngọc bị khả năng thay đổi sắc mặt của nó làm chấn động đến trợn mắt há hốc mồm!
Ân Niệm sờ sờ đầu Bách Biến, liếc nhìn Chu Thiếu Ngọc một cái: “Ngươi đừng nói bậy, không ai lể phép hơn Bách Biến nhà ta.”
Chu Thiếu Ngọc:”….” Chắc mắt nữ nhân này mù lòa rồi.
“Ngươi đi đau vậy?” Chu Thiếu Ngọc thấy nàng muốn đi thì lập tức nhấc chân đuổi kịp.
Đại trưởng lão của Chu gia đã hứa rằng nếu Chu
Thiếu Ngọc lôi kéo được Ân Niệm đến Chu gia thì một tháng kế tiếp sẽ mặc kệ hắn đi khiêu chiến đánh nhau với at cho nên Chu Thiếu Ngọc đang tràn ngập ý chí chiến đấu mà nhìn thoáng qua Ân Niệm.
Hôm nay hắn nhất định phải kéo cô nương này đến Chu gia cho bằng được.
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, mà sau cánh cổng, đại tộc lão dần theo ba tên tộc lão còn lại đi ra.
Đại tộc lão tức giận nói: “Các ngươi xem ta nói có đúng khồng, Bạch gia quá nhỏ, chuyện chúng ta phải lo lắng là không giữ được thiên tài như vậy, đám thiển cận các ngươi còn ở đó do dự muốn mở từ đường cho Lộ Nhi hay không!”
Nhị tộc lão nhíu mày nói: “Nhưng từ đường của chúng ta kia….”
“Đừng có nhưng nhị gì cả, sớm muộn gì Lộ Nhi cũng trở thành gia chủ của Bạch gia, rồi cuối cùng nó cũng sẽ biết chuyện ở từ đường thôi.”
Đôi mắt của đại tộc lão rất sâu thẳm: “Là hài tử của Bạch gia chúng ta, chảy huyết mạch của Bạch gia thì sẽ không sợ chuyện đó….”
Bên ngoài, Ân Niệm phiền cái đuôi đi theo phía sau muốn chết.
“Vạn Thú Quốc các ngươi không có dồ ăn ngon gì sao? Có đặc sản gì không?”
‘Sao ngươi không nói lời nào?’
“Này! Rốt cuộc ngươi có theo ta đến Chu gia không.” Thiếu niên trông có vẻ rất tuấn tú, mà Ân Niệm lại quá nổi bật trên sân thi đấu nên mới đi một đoạn đường đã có không ít người đưa mắt nhìn về phía hai người.
Ân Niệm phiền muốn chết: “Ngươi đủ rồi chưa, ngươi đi theo nữa có tin ta….”
“Thế nào? Ngươi muốn đánh ta?” Chu Thiếu Ngọc lập tức hưng phấn, trên tay đã xuất hiện pháp khí: “Tới đi! Ta chuẩn bị xong fôi! Đánh một trận đi!”
Ân Niệm sắp điên rồi.
Nàng đang phiền thì phía trước lại truyền đến một tiếng nói.
“Ôi, Chu Thiếu Ngọc, ngươi lại đi quấn lâỳcô nương nhà người ta?”
Ân Niệm nhìn thấy Ngồ Tuyết của Ngô gia, Tồ Lâm Yến, có cả Phong Tuần đi chung với nhau.
Chu Thiếu Ngọc nhướng mày nhìn qua, kết quả nhìn thấy Phong Tuần thì phụt một tiếng ôm bụng cười: “Ha ha ha ha Phong Tuần sao mặt ngươi sưng như đầu heo vậy? Ngươi bị ai dạy dỗ, mau nói cho ta biết đế ta đi làm quen với người đó, nhất định ta và người nọ sẽ đặc biệt hợp ý!”
Phong Tuần xấu hổ và giận dữ muốn chết, gã vốn không muốn đi ra ngoài, nhưng Tô Lâm Yến và Ngô Tuyết lại nhất quyết túm gã đi.
“Hợp ý?” Phong Tuần phát ra một tiếng cười lạnh: “Rất hợp ý, đó là dư nghiệt của Ma tộc, Chu
Thiếu Ngọc, ngươi muốn quen biết nhãi con Ma tộc thì ta cũng không có ý kiến.”
Nụ cười của Chu Thiếu Ngọc vụt tắt: “Ma tộc?”
“Ngươi còn chưa nghe đến việc này à?” Ngồ Tuyết nhướng mày: “Có dư nghiệt Ma tộc hiện thế, đang ẩn nấp trong đám người, nói không chừng ngày nào đó người nọ sẽ tìm tới ngươi.”
‘Vậy vừa vặn đánh luôn một trận thôi.” Chu Thiếu Ngọc cười nhạo: “Ta sợ ai chứ… Ai! Bạch gia ngươi chờ ta!”
Ân Niệm vừa định lặng lẽ trốn đi, ai ngờ hắn tinh mắt như vậy.
“Biếu tỷ không muốn thấy ta sao?” Tô Lâm Yến vẫn bày ra dáng vẻ dịu dàng kia, còn mang theo chút tủi thân: “Biểu tỷ chán ghét ta như vậy sao? Cho nên hôm nay lại chọn ta để đối chiến.”
Tô Lâm Yến không dẫn Lạt Lạt ra đây nên nàng không thế giết nàng ta ở chồ này, nhưng sự chán ghét của Ân Niệm đối với nàng ta vần khồng kiềm được mà trào ra khỏi (Táy mắt.
“Hay là bởi vì Tuần ca ca?” Tô Lâm Yến bắt lấy tay Phong Tuần: “Kỳ thật ta biết tỷ tỷ cũng rất thích Tuần ca ca.”
Ân Niệm thầm trợn mắt trong lòng.
“Ta biết Tuần ca ca tướng mạo đường đường.” Tồ Lâm Yến e lệ ngượng ngùng nhìn về phía Phong Tuần, kết quả trực tiếp nhìn thấy gương mặt sưng vù kia, nàng ta hơi nghẹn rồi mặt không đổi sắc tiếp tục
nói: “Tuần ca ca là nam tử có thiên phú cao nhất
dung mạo tốt nhất được công nhận ở Ngô Châu….”
“Chưa chắc đâu.” Ân Niệm vốn không muốn đế ý đến nàng ta, nhưng Tô Lâm Yến cứ dây dưa không dứt, nàng cảm thấy người này thật thiếu dạy dồ.
“Đừng tưởng rằng ai cũng thích Tuần ca ca của ngươi, bàn về thiên phú, ta không cảm thấy mình kém hắn, ngươi tự nhận thua người khác cũng đừng lôi ta theo.”
“Còn nữa.” Ân Niệm nhớ tới lời nữ nô nói, lập tức cong môi cười lạnh nói: “Ai phong cho hắn là dung mạo tốt nhất Ngô Châu? Tự phong? Đến Hồng Nhan Lâu xem đi, dung mạo tốt nhất ở đằno kia kìa.”