Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 22 Ngươi là độc nhất vô nhị của ta
Chương 22: Ngươi là độc nhất vô nhị của ta
“Ngươi dám so ta với những thứ dơ bấn đó?” Ánh mắt Phong Tuần đanh lại: “Bạch Lộ, ngươi không muốn sống nữa?”
Chu Thiếu Ngọc nhướng mày: “Người ta chỉ nói dung mạo, người trong Hồng Nhan lâu không phải người hay sao.”
Nhìn thấy họ lại muốn cãi nhau, Ngô Tuyết vốn không giúp bên nào bồng cười khẽ một tiếng và nói: “Chúng ta đến Hồng Nhan Lâu xem thì chẳng phải biết ngay sao?”
“Ngay ở phía trước, ta thấy cách Bạch gia rất gân.
Ân Niệm vốn không muốn đi, nhưng nhìn thấy Tô Lâm Yến bày ra vẻ mặt không phục thì lập tức nổi lên hứng thú với Hồng Nhan Lâu.
Lúc này trong Hồng Nhan Lâu, Nguyên Tân Toái đang đặt thân thế của Ân Niệm lên giường.
“Đại nhân, đây là những cô nương xinh đẹp nhất trong Hồng Nhan Lâu.” Hồng Nhan đã băng bó cánh tay xong, ân cần nói: “Ngài xem hôm nay muốn ai hầu hạ ngài?”
Những nữ nhân bị ả kéo tới ai cũng ửng đỏ cả mặt, các nàng đều là mỹ nhân, lại không ai dám ngẩng đầu nhìn Nguyên Tân Toái do tự biết xấu hổ.
Nguyên Tân Toái ngẩng đầu nhìn về phía những
nữ nhân đó.
Hồng Nhan thầm tự tin cười trong lòng.
Tuy không biết nữ nhân vẫn luôn không tỉnh kia là ai, nhưng ả không tin trên đời này có nam nhân chống đỡ được mỹ nhân tự dâng tới miệng.
Quả nhiên, Nguyên Tân Toái nhìn một vòng rồi đột nhiên vầy vẫy tay với một nữ nhân mặc váy xanh trong đó: “Ngươi lại đây.”
Tim nữ nhân kia run lên, là, là nàng sao?
Hồng Nhan đứng bên cạnh cười cười, quả nhiên!
“Đại nhân.” Nữ nhân kia bước từng bước một về hướng Nguyên Tân Toái, liếc mắt đưa tình, giọng nói như muốn hòa tan: “Đại nhân Ta
Lời còn chưa nói xong liền thấy Nguyên Tân Toái vươn tay về hướng mình, nhịp tim của nàng ta tăng lên liên hồi.
Đám nữ nhân bên cạnh đố kỵ nhìn qua.
Nữ nhân này được đại nhân nhìn trúng thì có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này sao?
Nhưng tay của Nguyên Tân Toái lại xẹt qua đầu nàng ta, sau đó cây trâm xinh đẹp nhất trên đầu nữ nhân đã bị hắn rút xuống.
Ai cũng ngây ngấn cả người.
Nguyên Tân Toái cài cây trâm này lên đầu Ân Niệm, cây trâm màu tím rất hợp với nàng, Nguyên Tân Toái cười cười: “Đẹp.”
Nữ nhân mặc váy xanh đặt mông ngã xuống đất,
đây, đây là ý gì?
Nàng ta không cam lòng ngẩng đầu nhìn gương mặt của nữ nhân kia, góc độ này không bị Nguyên Tân Toái che khuất nên nàng ta lập tức thấy rõ một gương mặt xinh đẹp đến cực điếm.
Hoa khôi của Hồng Nhan Lâu mà so với nữ nhân này thì chính là bùn trên mặt đất nhìn lên mây trên trời.
Trong chớp mắt nàng ta sinh ra cảm giác xấu hổ mãnh liệt, có nữ nhân như vậy thì sao đại nhân lại coi trọng mình kia chứ?
“Đại nhân, ngài còn cần trâm không? Ta có thể lấy rất nhiều trâm tới cho, cho vị… Quý nhân này dùng.” Hồng Nhan lập tức đi qua nịnh nọt hỏi.
“Không cần.” Nguyên Tân Toái nhìn chằm chằm cây trâm kia, sau một lúc lâu hắn đột nhiên vươn tay rút trâm ra ném xuống đất.
“Sao, làm sao vậy đại nhân?” Hồng Nhan bị hoảng sợ.
“Không đẹp.” Nguyên Tân Toái như một người chủ nhân nồ lực phối đồ đẹp cho con thú bông của mình, ban đầu cảm thấy vừa mắt, kết quả sau đó càng xem càng cảm thấy không xứng với bảo bối cưng của hắn.
“Đi, đi tìm thêm đến đây!” Hồng Nhan lập tức xoay đầu.
‘Thôi.” Nguyên Tân Toái nói một câu làm Hồng
Nhan sững sờ tại chỗ: “Đều đến đông đủ chưa? Ta muốn đi tìm người.”
Hắn lạnh nhạt nhìn về hướng Hồng Nhan, làm ả lập tức nổi da gà.
Lúc này trên gác mái của Hồng Nhan Lâu, hoa khồi và nam quân ngồi như hai con rối gồ đế người khác xem xét.
Hai người trông rất đẹp, nhưng là một vẻ đẹp trống rồng. Ban đầu họ cũng có phản kháng, nhưng thiên phú tu luyện của họ không tốt và cũnh không có bối cảnh lớn nên bị Hồng Nhan bóp chặt trong lòng bàn tay.
“Chậc, thật đáng thương.”
Phía dưới có người lắc đầu thở dài: “Cũng không biết hai người này sẽ bị ai nhặt đi, đừng là loại người thích tra tấn là hên fôi.”
Cũng có những người của cải phong phú nóng lòng muốn thử.
Đúng lúc này, đoàn người Ân Niệm cũng đi đến, họ đứng bên ngoài ngẩng đầu liền nhìn thấy một nam một nữ trên Hồng Nhan Lâu.
Vừa rồi Tô Lâm Yến còn cảm thấy lo lắng, lúc này thấy nam nhân kia thì lập tức cười nói: “Vậy thôi à? Biểu tỷ, ánh mắt của ngươi thật là… Không nghĩtới ngươi thích loại nam nhân này, dơ thì thôi đi, gương mặt kia còn không bằng một phần mười của Phong Tuần ca ca nữa.”
Tô Lâm Yến gấp không chờ nổi muốn lấy được
thiện cảm của Phong Tuần, gần đây nàng ta cảm giác được Phong Tuần đã lạnh nhạt với mình rất nhiều sau khi trở về từ núi Bạch Đầu.
Ngô Tuyết cũng không có hứng thú, nam quân cái gì chứ, đẹp thì đẹp, nhưng ở Ngô Châu có nhiều người đẹp hơn nhiều, tùy tiện kéo một nam sủng trong hậu viện của những nữ nhân quyền cao chức trọng ra cũng đẹp hơn hắn ta.
Quả nhiên người của tiểu quốc hạng hai như Vạn Thú Quốc đều không có kiến thức.
Phong Tuần cũng cười lạnh: “Ngươi dám so ta với loại người này, ngươi nghĩ mình có Bạch gia làm chồ dựa là có thể không biết trời cao đất rộng đúng không?”
Phong Tuần đi về hướng Ân Niệm, vươn tay túm chặt cổ áo nàng: “Ngươi tin ta có thể làm ngươi không bước lên đấu trường thú ngày mai được không!”
Gã vừa túm lấy nàng thì những âm thanh bên tai đột nhiên biến mất.
Phong Tuần sửng sốt, đột nhiên nhìn thấy mọi người chung quanh đang si mê nhìn lên gác mái.
Không biết khi nào hoa khôi và nam quân kia đã bị kéo xuống, Hồng Nhan Lâu chủ bình thường rất kiêu ngạo lại cúi đầu khom lưng như con chó tự tay mang ghế cửu Long và một cái ghế dựa nhìn rất thoải mái lên đó.
Một nam nhân ngồi xuống ghế, bên cạnh là một
nữ nhân dựa vào người nam nhân kia giống như đang ngủ, mái tóc đen che phủ lấy gương mặt mơ hồ.
Mái tóc đen nhánh của hắn được buộc chặt lên, đuôi mắt đảo qua liền làm người ta cảm thấy hãi hùng khiếp vía, xem nhiều một chút cũng là khinh nhờn.
Tô Lâm Yến và Ngô Tuyết đều là nữ nhân lại bị chấn động nói không nên lời.
Tô Lâm Yến ngơ ngấn nhìn Nguyên Tân Toái, so với hắn thì Phong Tuần vừa rồi nàng ta còn thích muốn chết đột nhiên trở nên tầm thường không có gì nổi bật.
“Hắn… Hắn đang nhìn chúng ta?”
Cổ họng Ngô Tuyết nghẹn lại.
Nguyên Tân Toái đang nhìn bọn họ, chính xác mà nói, hắn liếc một cái liền nhìn thấy Ân Niệm đứng trong đám người.
Đôi mắt hắn có trận pháp đặc trưng của Hiến tộc nên có thể xuyên thấu rào chắn để nhìn trộm bản chất của vạn vật, hắn liếc một cái liền nhìn ra đó chỉ là một thế xác, mà linh hồn của Ân Niệm giống y như Ngẫu Oa Oa của hắn.
Ngẫu Oa Oa là xưng hô của con rối được trưởng bối Hiến tộc tặng.
Đa số chúng dều do tộc lão tự tay làm ra, dùng để phối hợp với trận pháp đặc trưng của Hiến tộc bọn họ. Chúng có chiến lực rất mạnh, một người cả đời chỉ có một con Ngầu Oa Oa.
Ban đầu Nguyen Tân Toái ngủ ngốc nên tùy tiện túm lấy nàng làm gối đầu, sau đó lại cảm thây… Kỳ thật nàng cũng có thể làm Ngẫu Oa Oa của hắn.
Nguyên Tân Toái cong môi cười với Ân Niệm.
Nụ cười kia làm mọi người dều cảm thấy trước mắt sáng bừng lên, thật lâu sau vần không tỉnh táo lại được.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền thấy bàn tay Phong Tuần túm lấy Ân Niệm.
Nụ cười trên môi biến mất, hắn đột nhiên vươn một ngón tay ra đè xuống từ nơi xa.
Một trận pháp thật lớn xuất hiện ở giữa khồng trung.
Uy áp mãnh liệt đùng một tiếng đã ấn tất cả mọi người quỳ gối xuống đất, bao gồm cả bọn Phong Tuần Ngô Tuyết.
“Quả nhiên là trận pháp sư Tiếu Thần cảnh.” Ngô Tuyết mặt mày tái nhợt kêu lên: “Cúi đầu! Đừng đối diện với hắn!”
Thật là gặp quỷ, các trưởng bối của bọn họ dều khồng đi theo ra ngoài, nếu gặp phải một cường giả điên mặc kệ tất cả đột nhiên lên cơn giết bọn họ thì phải làm sao?
Hiển nhiên những người khác cũng nghĩ như vậy nên sôi nổi cúi đầu xuống.
Hồng Nhan run rẩy chân, cái này cái này lại làm
sao vậy?
Nhưng trong mọi người chỉ có một mình Ân Niệm khồng có cảm giác gì.
Trên người nàng không chịu chút uy áp nào cả.
“Chủ nhân, người này rất nguy hiểm.” vẻ mặt Bách Biến căng chặt.
Ân Niệm nhanh chóng quyết định, nàng cũng phải quỳ bằng không quá nổi bật!
Nhưng nàng đang muốn uốn gối thì một sức mạnh lại chống đỡ không cho nàng quỳ sau đó làm thẳng hai đầu gối của nàng.
Ân Niệm cúi đầu, khẩn trương ứa ra mồ hôi lạnh, người này… Chẳng lẽ biết nàng là Ma tộc?
Bằng không sao lại làm như vậy với nàng?
“A!” Phong Tuần bên cạnh cũng không biết sao lại thế này, người ta chỉ quỳ xuống, gã thì trực tiếp bị đè cả người nằm sấp xuống, nửa người lún vào bùn đất, mà trên đó còn có một đống phân chó hôi thối.
Đống phân chó này bị trực tiếp nhét vào miệng gã, lúc này xương cốt toàn thân như muốn đứt gãy!
Nguyên Tân Toái thấy Ân Niệm vần không ngẩng đầu thì bất mãn nhíu mày rồi búng tay một cái.
Ngay sau đó Ân Niệm không khống chế được mà ngẩng đầu lên, còn tất cả mọi người thì bị bắt cúi đầu.
Chỉ có nàng ngẩng mặt thấy hắn cười.