Nghịch Thiên Thần Thú: Tuyệt Thế Thiên Tài - Chương 23 Ngươi là Ngầu Oa Oa của ta
Chương 23: Ngươi là Ngầu Oa Oa của ta
Cả người Ân Niệm không thể động đậy đáy lòng nổi lên sóng to gió lớn.
Bách Biến thì xù hết lông lên, nhưng nó bị đè bẹp xuống nằm dài trên vai Ân Niệm như một cái bánh bằng lông.
Nguyên Tân Toái cười, nhẹ giọng mà nói: “Tìm được rồi, Ngẫu Oa Oa của ta.”
Ngay sau đó Ân Niệm liền cảm thấy thân thể nhẹ đi, cả người trực tiếp bị túm lên gác mái.
Nàng thấy gương mặt của Nguyên Tân Toái càng ngày càng gần, nhưng nàng lại chẳng muốn thưởng thức sắc đẹp này tý nào.
“Hay cho nổ? Ta còn có bao nhiêu pháp khí thượng đẳng?” Trong lòng Ân Niệm xuất hiện đủ loại suy nghĩ: “Không được, pháp khí thượng đẳng không nổ chết được cường giả Tiếu Thần cảnh!”
Nàng cảm thấy không hít thở nổi nữa.
Đặc biệt là sau khi Nguyên Tân Toái vươn tay về hướng mình, Ân Niệm càng tuyệt vọng.
Xong rồi.
Các lão ma, Niệm Niệm của mọi người phải chết trẻ ở chồ này rồi!
Nhưng ngay sau đó, Ân Niệm liền cảm thấy đầu mình bị người ta nâng lên, tiếp theo có một đồi môi ấm áp dán lên trán của nàng.
cả người Ân Niệm cứng lại rồi.
Người này hôn nàng?
Khi còn nhỏ Nguyên Tân Toái rất yêu quý Ngẫu Oa Oa của mình, lần nào trước khi ngủ cũng phải mặt dán mặt với Ngẫu Oa Oa.
Hắn không cảm thấy mình có gì khồng đúng.
Hình như hắn… Không muốn giết nàng? Vậy chẳng lẽ phát hiện thân phận của nàng rồi?
Ân Niệm sờ trán, cũng khồng rảnh lo đến chuyện mình bị sàm sỡ, nàng cố gắng bình tĩnh mà hỏi: “Ngươi quen biết ta?”
Nguyên Tân Toái vén mái tóc của thân thế không thấy rõ mặt bên cạnh lên đế nàng xem.
Ân Niệm: “Đây không phải!!” Không phải thân thể của nàng sao?
Vừa nhìn thân thể này đã suýt dọa bay ba hồn sáu phách của Ân Niệm.
Nhưng nhìn những người quỳ đầy đất bên cạnh, Ân Niệm nuốt nửa câu còn lại vào bụng, nàng không rảnh lo nguy hiểm gì mà tóm lấy tay Nguyên Tân Toái rồi đi vào một nơi yên lặng.
“Con mẹ nó trả thân thế của ta đây!” Nàng thấp giọng mắng, quay đầu lại muốn đi ôm thân thế của mình về.
Nhưng động tác của Nguyên Tân Toái còn nhanh hơn nàng, hắn bế thân thể lên rồi không tán dong nhìn nàng: “Không được chửi bậy.”
Ân Niệm:,à.::
Hai người rời khỏi gác mái thì uy áp ở hiện trường mới biến mất theo.
Thân thể mọi người thả lỏng, ngẩng đầu phát hiện quần áo đã bị mồ hôi lạnh làm ướt.
“Bạch gia đi đâu vậy!” Chu Thiếu Ngọc lập tức nhìn về phía vị trí trống bên cạnh mình.
Mồi Ngô Tuyết tái nhợt: “Bị vị đại nhân kia mang đi, sợ là dữ nhiều lành ít.”
‘Vị đại nhân này thật thất thường.” Tô Lâm Yến cắn răng: “Ta phải đi về nói cho mầu hậu, sao người hung tàn như vậy có thể ở lại Vạn Thú Quốc!” Còn làm Đế Cơ là nàng ta phải cúi đầu?
Thật là buồn cười!
Ngô Tuyết nên cạnh cười lạnh: “Trước kia Hồng Nhan Lâu chủ quá đáng như vậy cũng không thấy ngươi bảo mẫu hậu mình đứng ra chủ trì công đạo, hôm nay chỉ cúi đầu thôi đã nhịn không nối?”
Nàng ta thật chịu không nổi Đế Cơ hở một chút là tìm nương, hơn nữa tâm tình nàng ta đang không vui nên nhịn không được châm chọc.
“Ngươi! Tuần ca ca, ngươi xem nàng… Tuần ca ca?” Tô Lâm Yến quay đầu lại thì thấy Phong Tuần còn quỳ rạp trên mặt đất không dậy được.
“Ha ha ha ha ha, trên người Phong Tuần còn có một trận pháp nhỏ kìa.” Chu Thiếu Ngọc chỉ tay vào lưng Phong Tuần: “Ngươi làm cái gì mà đắc tội người
ta thế, thật giống con rùa đen gặm phân!”
Lúc này Phong Tuần thật sự đã đầy miệng là phân nói không được câu nào, nhưng gã tức đến không ngừng run rấy.
“Ngươi ngơ ra đó làm gì?” Chu Thiếu Ngọc nhìn về phía Tô Lâm Yến: “Chúng ta không phá được trận pháp này, đi tìm trưởng bối tới cứu Quy ca ca của ngươi đi, à xin lỗi, Tuần ca ca ha ha ha ha.”
Chu Thiếu Ngọc đổi hướng đi: “Ngươi đi tìm người cứu Phong Tuần, ta tìm người cứu Bạch gia.”
Tuy trên mặt hắn vần treo nụ cười, nhưng động tác lại rất nhanh.
Phải nhanh mới được!
Chu Thiếu Ngọc sợ Ân Niệm bị trận pháp sư hung tàn kia đánh chết.
Lúc này trận pháp sư hung tàn đang lấy ra một đống trái cây đầy linh khí từ ngăn tủ bên cạnh rồi đưa cho Ân Niệm và hỏi: “Ăn không?”
Ân Niệm: “Ngươi xem hiện tại ta có tâm tình ăn cái gì khồng?”
Nguyên Tân Toái khó hiếu nhìn nàng: “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta muốn lấy lại thân thế!” Ân Niệm thử thăm dò.
“Khồng được!” Ai ngờ Nguyên Tân Toái đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Ngươi là do ta nhặt được.”
Ân Niệm:”…”
“Khi nào thì ngươi đi ra?” Nguyên Tân Toái nhìn nàng và nói: “Thể xác hiện tại ngươi mượn không sử dụng được bao lâu.”
Hơn nữa thể xác này thật xấu.
Hừm.
Hắn không có sát ý nên Ân Niệm cũng không sợ hắn, nàng trực tiếp ngồi xuống ở đối diện và nói: “Ngươi tìm được thân thế của ta từ nơi nào?”
“Núi Bạch Đầu.” Nguyên Tân Toái ngẫm nghĩ rồi nói: “Ta ở chồ đó.”
Ân Niệm trợn tròn đôi mắt: “Người bị nhốt ở nơi đó mà lão yêu bà nói đến chính là ngươi?”
Ân Niệm đã nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Thật là xui xẻo tột cùng! Vì sao đám Ma Ảnh Thú lại chạy ra từ núi Bạch Đầu chứ!
Ân Niệm vô cùng đau đầu mà ấn ấn thái dương: “Ngươi muốn thế nào mới chịu trả thân thế lại cho ta?”
“Ngươi là Ngầu Oa Oa của ta, vì sao ta phải trả?”
“Ngẫu Oa Oa là thứ gì?” Ân Niệm lộ ra vẻ mặt hỏng mất.
Ân Niệm rất muốn buông lời hung ác, nhưng vấn dề là hiện tại nàng không có thực lực nói ra mấy lời đó, Ân Niệm lặng lẽ nhìn thoáng qua thân thể của mình, thầm suy nghĩ có thể trộm thân thế đi hay không.
“Đừng nhìn.” Nguyên Tân Toái sầm mặt cười với
nàng: “Có phải ngươi muốn lén lút đi hay không?”
Tuy Nguyên Tân Toái mới đi ra ngoài nên có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu lắm, nhưng cảm giác của hắn rất nhạy bén.
“Nói cho ngươi biết, không đi được.” Trong mắt Nguyên Tân Toái hiện ra sự lạnh nhạt, nụ cười hoàn toàn biến mất, hắn nhìn Ân Niệm và nói: “Nếu ngươi khồng muốn làm Ngầu Oa Oa của ta thì ta liền giết ngươi.”
Đột nhiên bị hắn nhìn chằm chằm với ánh mắt như vậy, Ân Niệm chỉ cảm thấy hơi lạnh tràn lên sống lưng.
Đồi khi nàng cảm thấy trận pháp sư buồn vui thất thường này đặc biệt đơn thuần giống như hài tử, hành động cũng rất trực tiếp, muốn làm cái gì thì làm cái đó, nhưng trong máu của hắn mang theo một sự khát máu tàn bạo.
Thực tế cũng giống với những gì Ân Niệm suy đoán.
Từ nhỏ Nguyên Tân Toái đã bị đè ở chân núi nên không có ai dạy dồ hắn trong thời gian dài, hắn phải tồn tại ngày qua ngày trong thù hận diệt tộc nên dần dần biến thành dáng vẻ của hiện giờ, bề ngoài Nguyên Tân Toái có vẻ đơn thuần nhưng lại mang theo sự vô tình hờ hững.
“Ngươi ra khỏi núi Bạch Đầu là tính làm gì?” Ân Niệm chỉ có thể bỏ đề tài này qua một bên, nhưng đôi mắt nàng lại nhìn chằm chằm vào thân thế của mình,
trong đầu vẫn suy nghĩ nên làm sao bây giờ làm sao bây giờ!
“À…” Hắn tự hỏi một chút đáy mắt đen tối thâm trầm: “Đi giết người.”
Ân Niệm lập tức quay đầu đối diện với Nguyên Tân Toái nhìn không giống đang nói giỡn: “Giết ai?”
“Tất cả những ai ta nhìn thấy được, ta muốn giết hết bọn họ.” Hắn lộ ra nụ cười với Ân Niệm, nụ cười kia rất thu hút, lại vô cớ làm người ta lạnh lẽo cả người.
Bàn tay của Ân Niệm từ từ siết chặt.
Lúc này Nguyên Tân Toái không còn chút đơn thuần nào cả.
“Ngươi đừng sợ.” Nguyên Tân Toái vươn tay chậm rãi vuốt ve vành tai của Ân Niệm: “Ta sẽ không giết Ngẫu Oa Oa của ta.”
Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng rất dễ nghe: “Ta rất thích ngươi.”
Ân Niệm bị hắn sờ một cái mà nhịn không được rùng mình.
“Đúng rồi, ta thấy trên người ngươi có phong ấn Ma Giản.” Nguyên Tân Toái lật cổ áo Ân Niệm ra, vị trí dưới cổ gần tới ngực có một ký hiệu màu đen, đó là phong ấn Ma Giản “Nếu ném thân thể của ngươi vào Ma Giản thì ngươi vần sẽ bị phong ấn lại đúng không?”
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hắn không muốn đưa Ân Niệm về Ma Giản, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do hắn không nỡ.