Chí Tôn Kiếm Đế - Chương 20 Tự phế tu vi
Chương 20: Tự phế tu vi
“Thiếu niên này, mặc dù thực lực của ngươi không tầm thường, nhưng ta khuyên ngươi một câu, bây giờ lập tức rời đi, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!”
Tiền Ngọc Lan uy hiếp nói.
Nàng ta có thể cảm nhận được Diệp Thanh là người có tư chất và tài năng hơn người.
E rằng đối phương là một người có địa vị nào đó, sự việc không đơn giản như vậy.
“Tránh ra!”
Diệp Thanh không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, hân nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen.
Người áo đen kia chính là người mà Diệp Thanh đang trên đường truy đuổi.
Người đàn ông mặc áo đen đang ngồi trên lầu hai của con thuyền dành cho khách quý.
‘Vù!”
Đột nhiên, người đàn ông mặc áo đen kia nhảy xuống, trầm giọng nói: “Công tử nhà ta nói, thiếu niên này muốn cướp lấy một món báu vật trên người công tử nên vẫn luôn truy đuổi theo chúng ta!”
“Mọi người, công tử nhà ta còn nói, mời mọi
người giúp công tử một tay, sau này, nhà họ Lý nhất định sẽ có hậu tạ!”
Hai câu nói của người mặc áo đen khiến cho đôi mắt của Tiền Ngọc Lan sáng lên.
Nàng ta dường như đã đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Cách đây không lâu, công tử Lý Phong nhà họ Lý đã mang một cô gái nhỏ đi đến đây.
Cô gái nhỏ kia vô cùng xinh đẹp, nhưng nhìn dáng vẻ cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Là Lý Phong bức ép cô gái nhỏ tới đây.
Lún nãy khi Tiền Ngọc Lan đến, nàng ta đã nhìn thấy cô gái nhỏ đó đang vùng vẫy dữ dội.
Nghe nói, công tử Lý Phong của nhà họ Lý vô cùng háo sắc.
Tiền Ngọc Lan đã đoán được toàn bộ câu chuyện, muội muội mà Diệp Thanh nhắc đến, có lẽ là cô gái nhỏ đó.
Thể nhưng ánh mắt của Tiền Ngọc Lan lại thoáng hiện lên một sự tàn nhẫn.
Có thể giữ được mối quan hệ với công tử Lý Phong nhà họ Lý, đối với nàng ta là một sự trọ giúp vô cùng lớn.
Đây chính là một co hội tốt!
“Giết hắn!”
Tiền Ngọc Lan lạnh giọng nói, trong đôi mắt của nàng ta tràn đầy sát ý lạnh như băng.
Nghĩ đến chuyện lấy lòng Lý Phong, bây giờ, nàng ta nhất định phải ra tay giết chết thiếu niên trước mặt này.
Để Lý Phong được hài lòng!
Tiền Ngọc Lan vừa ra lệnh, những cường giả có mặt ở Thiên Cơ Lâu lập tức xông đến giết người.
Ngay từ lúc đầu, bọn họ muốn bắt giữ Diệp Thanh.
Nhưng mà có mệnh lệnh của Tiền Ngọc Lan, bọn họ chỉ có thể giết chết người này.
Lập tức có hơn mười cường giả của Thiên Cơ Lâu cùng nhau xông lên.
Trong số những người ở đây, có không ít cường giả đã luyện đến Luyện Thể cấp chín.
Trên mặt Diệp Thanh để lộ ra vẻ lạnh lùng.
Đột nhiên, hắn cử động bước chân của mình, nhảy lên lầu hai của con thuyền dành cho khách quý.
Từ trong đám người vây quanh ở phía dưới, hắn xông ra bên ngoài.
Người mặc áo đen kia vô cùng sợ hãi.
Không ngờ tốc độ di chuyển của Diệp Thanh
lại nhanh đến như vậy!
“Bum!”
Diệp Thanh không nói lời nào, lấy máu của mình tế cho Tu La Huyết Kiếm.
Ngay lập tức, một thanh kiếm mang màu máu vung ra chém giết.
Trong một giây sau, đầu của người mặc áo đen đã bị chém xuống.
Một võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên nhưng lại không hề có khả năng chống đỡ ở trước mặt của Diệp Thanh.
Chẳng bao lâu, tinh huyết trong cơ thể của đổi phương đã bị Tu La Huyết Kiếm của Diệp Thanh nuốt chửng sạch sẽ.
Trên lầu một của thuyền dành cho khách quý, Tiền Ngọc Lan sững sờ.
Còn có nhóm cường giả của Thiên Cơ Lâu cũng đều chết lặng.
Diệp Thanh thực sự phớt lờ sự bao vây và đàn áp của bọn họ.
Hắn công khai giết chết cường giả bên cạnh công tử Lý Phong.
“Xông lên đi, nhất định phải giết chết hắn!”
Trong mắt Tiền Ngọc Lan hiện lên một tia tàn nhẫn, lập tức ra lệnh.
Rất nhiều cường giả của Thiên Cơ Lâu cùng nhau xông lên.
Nhưng bọn họ lại không có cơ thể và tốc độ mạnh mẽ bằng Diệp Thanh, ai cũng đêu phải leo cầu thang lên.
Để có thể nhảy vọt như Diệp Thanh cần phải có tố chất thân thế cực kỳ mạnh mẽ.
Cảnh giới Luyện Thể cấp chín e là không có cách nào làm được.
Cần phải đạt đến cảnh giới Ngưng Nguyên mới được.
Tuy nhiên huyết mạch trong cơ thể Diệp Thanh cực kỳ mạnh mẽ, cơ thế nhảy vọt lên vô cùng nhanh chóng.
‘Vù vù!”
Ngay sau khi giết chết một người đàn ông mặc áo đen, lại có hai người đàn ông mặc áo đen khác ở lầu hai của thuyền dành cho khách quý lao đến.
Trên người của họ đều toát ra khí tức mạnh mẽ, là võ giả cảnh giới Ngưng Nguyên!
Lại còn đã đạt Ngưng Nguyên cấp bốn.
Cực kỳ khó đối phó.
Hai người họ đang canh gác ở bên ngoài một căn phòng.
“Ca…”
Diệp Thanh nghe được âm thanh từ trong phòng phát ra.
Trong âm thanh đó có vô vàng sự lo lắng.
Còn có sự hoảng sợ!
“Muội muội!”
Trong mắt của Diệp Thanh lập tức trở nên đỏ như máu.
Chỉ một bước nhảy, hân đã lao đến trước cửa phòng.
“Ngươi dám!”
“Đừng hòng quấy rầy công tử nhà ta!”
Hai người mặc áo đen cảnh giới Ngưng Nguyên mạnh mẽ xuất thủ.
“Phốc phốc!”
Một giây sau, đầu của hai người họ bay lên!
Máu tươi bắn ra tung tóe.
Trong không khí nồng nặc mùi máu tươi.
Hai cường giả Ngưng Nguyên cấp bốn đã bị Diệp Thanh giết chết chỉ trong một kiếm!
Phong Kiếm Thuật của Diệp Thanh đã được luyện đến hoàn mỹ, cộng thêm sự trợ giúp của Tu La Huyết Kiếm, bây giờ hắn muốn giết hai người thì cũng dễ như trở bàn tay.
“Ầm ầm!”
Một giây sau, Diệp Thanh xông vào trong phòng, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Muội muội của hắn bị trói lại.
Trên người còn có vết thương.
Một người con trai mặc trường bào tím thêu hoa văn vàng, trong tay cầm một cây roi da đang quất vào người Diệp Mạnh Lăng.
“Đáng chết!”
Sát ý của Diệp Thanh cao đến ngất trời.
Giống như một vị thần chết!
Nhìn thâỳ muội muội bị ngược đãi thảm hại như vậy, trong lòng Diệp Thanh chỉ có một chữ!
Giết!
Giết hết tất cả mọi người!
‘Vút!”
Một giây sau, Diệp Thanh lao đến.
Thanh Tu La Huyết Kiếm trong tay hắn vung ra chém mấy đường, một ánh kiếm màu đỏ tươi lập tức hiện ra.
“Ngươi dám ra tay, ta sẽ lập tức giết chết muội muội của ngươi!”
Đột nhiên, nam tử mặc trường bào tím thêu
hoa văn vàng tóm lấy cố họng Diệp Mạnh Lăng lại.
Bóp chặt cổ của cô bé!
“Buông con bé xuống!”
Trong mắt của Diệp Thanh lóe lên tia lửa, thu hồi Tu La Huyết Kiếm của mình lại, sợ làm tổn thương đến muội muội của mình.
“Vù!”
Nam tử mặc trường bào tím thêu hoa văn vàng chính là công tử nhà họ Lý, Lý Phong!
Trong đế quốc Đại chu, nhà họ Lý Tất có quyền thế!
Từ trước đến nay Lý Phong đã quen làm chuyện xằng bậy.
Lúc trước khi còn ở kinh thành, hắn ta đã cướp đoạt trắng trợn rất nhiều dân nữ!
Bởi gì thế lực của nhà họ Lý rất lớn, người bình thường hoàn toàn cũng không dám phản kháng lại!
“Tên nhãi, ngươi chờ đó cho ta!”
Lý Phong tóm lấy Diệp Mạnh Lăng, sau đó nhanh chóng lao ra ngoài.
Diệp Thanh theo sát ở phía sau.
“Người đâu đến đây!”
Sau khi Lý Phong đi ra khỏi phòng, hắn ta lập tức hét một câu.
Các cường giả của Thiên Cơ Lâu lập tức bao vây lại xung quanh, đứng ở bên cạnh của Lý Phong.
Rõ ràng là đứng cùng một chiến tuyến với Lý Phong.
Cùng lúc đó, trên chiếc thuyền dành cho khách quý còn có một bóng dáng khác nhanh chóng đi về hướng này.
Trên người của kẻ đó tản ra khí tức của cảnh giới Ngưng Nguyên vô cùng mạnh mẽ.
Lý Phong còn có một người bảo vệ khác!
Là công tử của nhà họ Lý, bên cạnh hắn ta làm sao có thể thiếu người bảo vệ được chứ?
Diệp Thanh đã giết ba người mặc áo đen thuộc cảnh giới Ngưng Nguyên, tất cả đều là người bảo vệ của Lý Phong.
Mà bây giờ, còn có một người khác, tu vi và khí tức dường như đã đạt đến Ngưng Nguyên cấp năm, càng thêm phần khó đối phó!
“Tên nhãi, chỉ cần ngươi tự phế đi tu vi của mình, ta sẽ thả muội muội của ngươi ra, như thế nào? Ngươi suy nghĩ đi!”
Lý Phong đột nhiên cười hung ác, gằn giọng nói.
Một tay của hắn ta còn bóp lấy cổ của muội muội Diệp Thanh, xách lên cao.
Trong mắt của Lý Phong, không nhìn thấy bất kỳ sự thương hại nào, giống như mạng sống của Diệp Mạnh Lăng chỉ là cỏ rác không đáng nhắc đến.
“Được, ta tự phế tu vi!”
Diệp Thanh gật đầu.
Trong mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn.
“Ca ca, không được!”
Diệp Mạnh Lăng giãy dụa, hét lên.
“Đi, đi mau!”
Đôi mắt của Diệp Mạnh Lăng giàn dụa nước mắt.
Cô bé không ngờ, thế giới bên ngoài lại độc ác và nham hiểm như vậy.
Trên thế giới này lại có một người tên Lý Phong xấu xa như vậy.
Cô bé biết ca ca của mình rất tài giỏi, nhưng ở đây nhiều có rất nhiều người, ca ca mình không phải là đối thủ của bọn họ.
Diệp Mạnh Lăng cam tâm tình nguyện chết đi cũng không muốn nhìn thấy ca ca của mình phải chịu bất kỳ tổn thương gì.
Huống hồ là để cho ca ca phải phế bỏ tu vi!