Thần y vô song - Chương 15 Da mặt đối thủ đạt đến một tầm cao mới
Chương 15: Da mặt đối thủ đạt đến một tầm cao mới
Tại sảnh tầng một Dương Chí Kiên và những người khác đang đi đi lại lại.
Đột nhiên, có mấy người nhanh chóng đi xuống tầng, đi về phía bên này.
Người phụ trách không ai khác chính là Trương Đông Hải, tống giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
“Xin chào, ngài Trương!”
“Ngài Trương, tôi là Lưu Cường từ bệnh viện Nhân Hoà. Rất vui được gặp ngài. ”
Rất nhiều người nhìn thấy Trương Đông Hải đều chạy tới và điên cuồng tâng bốc ông ta.
Dương Chí Kiên cũng muốn lao tới nịnh nọt Trương Đông Hải.
Nhưng phản ứng của ông ấy chậm, bước chân càng chậm.
Hơn nữa, Đỗ Kỷ còn kéo ông ấy lại, bảo ông ấy đừng đến đó.
“Đỗ Kỷ, cậu ôm tôi làm gì? Buông ra!” Dương Chí Kiên lo lắng gầm lên.
Thằng nhãi này, chẳng những không giúp
được tôi mà còn luôn kéo chân tôi. Thật không hiếu chuyện.
Lúc này, Trương Đông Hải đấy đám đông vây quanh sang một bên, bước nhanh đến chỗ Dương Chí Kiên, khiêm tốn nói: “Anh là Dương Chí Kiên nhỉ? Mời đi theo tôi.”
Dương Chí Kiên bối rối.
Tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Hào thực sự đã đích thân dẫn đường cho mình, có phải mình đang mơ không?
Các ông chủ nhỏ còn lại cũng bối rối.
Tại sao ngài Trương lại đổi xử ưu ái với ông Dương như vậy?
Chẳng lẽ phía sau ông Dương có hậu thuẫn rất lớn sao?
Trương Đông Hải và những người khác bước vào văn phòng tống giám đốc.
Sau đó, Trương Đông Hải chủ động bắt tay Dương Chí Kiên, cười nói: “Xin chào, ông chủ Dương, tôi là Trương Đông Hải, tổng giám đổc của tập đoàn Thiên Hào.”
“Xin chào, ngài Trương.”
Dương Chí Kiên lắp bắp nói: “Thành thật mà nói, Tập đoàn Lưu thị trước đây luôn là nhà cung cấp thuốc cho Bệnh viện nhà họ Dương của chúng tôi. Hiện tại Tập đoàn Lưu thị đã được nhà
họ Mạnh mua lại và đổi tên thành Tập đoàn Thiên Hào. Tôi muốn biết, Tập đoàn Thiên Hào có sẵn sàng trở thành nhà cung cấp thuốc cho bệnh viện của chúng tôi không?
“Ha ha, tập đoàn Thiên Hào của chúng tôi sẵn sàng cung cấp nhiều loại thuốc cho bệnh viện của anh. Giá thuốc chỉ bằng một nửa giá thị trường.”
Dừng một chút, Trương Đông Hải lấy từ trong hồ sơ ra một bản hợp đồng, đưa cho Dương Chí Kiên: “Xin mời xem bản hợp đồng này trước. Nếu không có yêu cầu gì khác thì chúng ta hãy ký ngay bây giờ.”
Đôi tay cầm bản hợp đồng của Dương Chí Kiên không ngừng run rấy.
Những người khác đã thử mọi cách có thể để ký hợp đồng với Tập đoàn Thiên Hào nhưng họ đêu không thế thực hiện được.
Vậy mà bây giờ, tổng giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào thực sự đã giao hợp đồng cho Dương Chí Kiên đế ông ấy ký vào.
Sao hôm nay vận may của ông ấy lại tốt đến vậy?
Sau khi ký hợp đồng thành công, Trương Đông Hải đã đích thân đưa Dương Chí Kiên ra khỏi cống tập đoàn Thiên Hào.
Khi ra ngoài, Dương Chí Kiên vẫn cảm thấy choáng váng.
“Đỗ Kỷ, tập đoàn Thiên Hào đã ký hợp đồng cùng chúng ta, sao dễ dàng như vậy nhỉ?”
Dương chí Kiên hưng phấn nói: “Tôi thật sự không nghĩ ra được!”
Đỗ Kỷ cười thầm trong lòng: “Tôi là ông chủ lớn sau lưng tập đoàn Thiên Hào, tập đoàn Thiên Hào ký hợp đòng với ai không phải là ý của tôi sao?”
Lúc này, Hoàng Dũng và một nhóm ông chủ nhỏ đã đuổi theo ông ây.
“Ông Dương, ông đã ký hợp đồng với tập đoàn Thiên Hào chưa?”
Một ông chủ nhỏ có quan hệ tốt với Dương Chí Kiên không nhịn được hỏi.
Dương Chí Kiên gật đầu, lấy ra một hợp đồng có đóng dấu chính thức từ tập tài liệu và đưa nó ra trước mặt mọi người.
“Mẹ kiếp, ông thực sự đã nhận được hợp đồng từ tập đoàn Thiên Hào!”
“Thực lực của chúng tôi mạnh hơn ông. Chúng tôi không có được hợp đồng vậy mà ông lại có được nó! Tại sao lại thế này?”
Mọi người không còn bình tĩnh nữa.
Hoàng Dũng Hoàng mập mạp bừng tỉnh, gân cổ lên hét: “ông Dương, ông trả cho ngài Trương bao nhiêu tiền?”
Ông ta tin rằng lý do Trương Đông Hải ký hợp đồng với Dương Chí Kiên là vì Trương Đông Hải nhận được lợi ích từ ông Dương.
“Đùa gì vậy, thu nhập hàng năm của ngài Trương đã vượt quá một ngàn vạn. Sao ngài ấy có thể coi trọng chút lợi ích nhỏ bé đó được?” Đỗ Kỷ cười lạnh nói.
Nghe vậy, các ông chủ nhỏ liên tục gật đầu.
Đỗ Kỷ nói tiếp: “ông chủ Hoàng, ông vừa mới đánh cược với cha vợ của tôi còn nhớ không?”
Sắc mặt Hoàng Dũng lập tức trở nên khó coi, giống như ăn phải phân vậy.
Tất nhiên ông ta nhớ vụ cá cược đó, ai thua phải quỳ lạy người thắng.
Bây giờ Dương Chí Kiên đã có được hợp đồng, Hoàng Dũng không ký được hợp đồng, người thua cuộc đương nhiên là Hoàng Dũng.
Tuy nhiên, ông ta sẽ không bao giờ dập đầu với Dương ChíKiênl
Vì vậy, Hoàng Dũng cười chống chế nói: “Ông Dương, quỳ lạy thì miễn đi. Tôi sẽ dùng WeChat chuyển cho ông mười vạn tệ, coi như một lời xin lỗi.”
“Mười vạn tệ? ông cho rằng cha vợ tôi quan tâm đến số tiền ít ỏi này à?”
Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Xem ra ông chủ Hoàng định đối ý. Lời thề của ông cũng như đánh rắm. Cấn thận, cả nhà không được chết tử tế đấy.”
Hoàng Dũng tức giận đến xanh mặt.
Tâm trạng của Dương Chí Kiên lại sướng như lên mây.
Thằng nhóc Đỗ Kỷ này, thực sự giỏi nói móc người khác đấy.
Con rể nghèo này vẫn còn có ích.
“Được rồi, Đỗ Kỷ, đừng có lý không tha người nữa. Chúng ta đi thôi.”
Hai người trở về nhà họ Dương, báo tin vui cho Tằng Hiếu Vân và Dương Nhạc.
Hai mẹ con cũng vui sướng vạn phần.
Buổi tối, đế ăn mừng việc ký kết hợp đồng thành công, gia đình bốn người đã tìm được một khách sạn khá tốt gần tiểu khu, dự định sẽ ăn một bữa thịnh soạn.
Bốn người ăn uống đến mức rượu say mặt đỏ, hứng thú càng cao.
Lúc này, một thanh niên ăn mặc lịch sự nụ cười giả tạo bước tới.
Người này không ai khác chính là Trần
Phong.
“Chú Dương, dì Tằng, Dương Nhạc, mọi người ăn cơm thật vui vẻ. Đây là tiệc mừng ký kết thành công của mọi người sao?”
‘Vậy thì sao.”
“Sở dĩ các người có thể ký hợp đồng với ngài Trương của Tập đoàn Thiên Hào là vì cha tôi đã nói những lời tốt đẹp về ông trước mặt ngài Trương.”
Khi Trần Phong nói điều này, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân đều rất ngạc nhiên.
Dương Chí Kiên nghi ngờ nói: “Cậu nói thật ư?”
“Tất nhiên là đúng rồi.”
Trần Phong nhìn chằm chằm vào Dương Chí Kiên, nghiêm túc nói: “Nếu cha tôi không nói tốt về bệnh viện nhà họ Dương của chú trước mặt ngài Trương, thì chú cho rằng ngài Trương sẽ chủ động ký hợp đồng với chú sao? 11
Nghe vậy, Đỗ Kỷ thấy rất tức giận.
Trần Phong này thật không biết xấu hổ.
Anh ta lại dám cướp công lao của ông đây ngay trước mặt ông đây nữa!
Tuy nhiên, Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và
Tằng Hiếu Vân đã bị những lời nói dối của Trần Phong làm cho nửa tin nửa ngờ.
Dương Chí Kiên hỏi Trần Phong: “Con rế tương lai Đỗ Kỷ của tôi đã đắc tội với cậu, tại sao cậu vẫn giúp đỡ nhà họ Dương chúng tôi?”
“Tôi làm tất cả những điều này là để giúp Dương Nhạc.”
Trần Phong hơi nhếch khóe miệng nói: “Tôi biết Dương Nhạc không thích tôi nhưng tôi thích Dương Nhạc. Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì Dương Nhạc.”
Nghe vậy, lửa giận trong lòng Đỗ Kỷ càng vượng.
Mẹ kiếp, mặt tên Trần Phong này thực sự dày lên một tầm cao mới!
Anh ta không những cướp công lao của ông đây mà còn định nguy trang mình thành một tên tình thánh thâm tình chân thành nữa.
Nhưng Dương Chí Kiên, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lại có chút ấn tượng tốt về Trần Phong.
Đặc biệt là Dương Nhạc, hai má cô đỏ bừng.
“Mọi điều anh ta nói đều là dối trá!”
Đỗ Kỷ không thể chịu đựng được nữa mà hét vào mặt Trần Phong.
Trần Phong giật mình.
Những điều nhảm nhí mà anh ta nói tất nhiên là dối trá.
Trưa hôm nay, cha của anh ta là Trần Tuấn gọi điện thoại, nói cho anh ta biết, sau lưng nhà họ Dương có thể có một hậu thuẫn lớn. Ngài Trương không thế đắc tội với hậu thuẫn lớn này.
Nếu không thì ngài Trương đã không đích thân đưa hợp đồng cho Dương Chí Kiên và yêu cầu ông Dương ký nó.
Trần Phong hoảng sợ.
Vì thế anh ta thản nhiên đi theo đến đây là hy vọng có thế hàn gắn quan hệ, lôi kéo làm quen với nhà họ Dương.
Anh ta nói dối, cướp công lao của Đỗ Kỷ chỉ đế lừa dối gia đình Dương Chí Kiên và khiến nhà họ Dương nợ anh ta một ân huệ.
Lúc này Đỗ Kỷ mắng Trần Phong nói dối, Trần Phong cảm thấy chột dạ, nhất thời không nói nên lời.