Thần y vô song - Chương 17 Đều do răng giả gây ra hoạ
Chương 17: Đều do răng giả gây ra hoạ
“Anh Lưu, tôi rất xin lỗi. Hai mươi chai Mao Đài năm sao cuối cùng trong cửa hàng của chúng tôi đêu được khách ở phòng riêng số 6 mua hết. Tôi đổi một loại rượu khác cho anh nhé?”
“Đổi ư? Đối thế nào? Các loại rượu khác có thể tốt bằng Mao Đài năm sao không? Nói chuyện với người trong phòng số 6 để anh ta không mở mấy chai Mao Đài năm sao đó, đưa tất cả cho tôi.”
“Việc này… việc này không dễ giải quyết đâu, anh Lưu, xin anh đừng làm khó tôi, tôi chỉ là một nhân viên thôi.”
Uông Đức ở trong phòng riêng nghe được có người đang cổ cướp rượu Mao Đài của mình lập tức trở nên tức giận.
Anh ta lao ra khỏi phòng riêng và hét lên: “Anh là ai? Tại sao tôi phải đưa rượu cho anh?”
Kết quả khi nhìn thấy anh Lưu này, anh ta sửng sốt: “Lưu Chấn Đông, hoá ra là anh à?”
“Uông Đức, chuyện gì thế, anh đang chiêu đãi khách ở Hoà Thịnh Lâu à?”
Hóa ra Lưu Chấn Đông này là đồng nghiệp của Uông Đức.
Uông Đức là giám đốc bộ phận mua sắm của Tập đoàn Hoành Phi, và Lưu chấn Đông là giám
đốc bộ phận kinh doanh của Tập đoàn Hoành Phi.
Hai người là đối thủ cạnh tranh, quan hệ tương đối kém.
“Uông Đức, tôi đã mời một số vị khách quý, họ sắp tới đây. Anh đã mua hết rượu thượng hạng ở Hoà Thịnh Lâu. Anh muốn tôi mang loại rượu gì đến để chiêu đãi các vị khách quý đây?”
Lưu Chấn Đông đè nén tức giận, thương lượng nói: “Nếu không, anh có thể nhường cho tôi những chai Mao Đài năm sao chưa mở ra kia, tôi sẽ bồi thường anh gấp ba lần giá thị trường.”
“Quên đi. Chút tiền bồi thường âỳ của anh, tôi thấy chướng mắt đây.”
“Uông Đức, anh tuyệt đối không được đắc tội với những vị khách quý mà tôi đã mời.”
Lưu Chấn Đông trầm giọng nói: “Nếu không cho tôi rượu ngon thì anh nhất định sẽ hối hận.”
Trong lòng Uông Đức cảm thấy có chút sợ hãi.
Nhưng nếu Uông Đức nhường rượu ngon cho Lưu Chấn Đông thì thể diện của Uông Đức sẽ không giữ nổi.
Giữa lúc hai người đang bế tắc thì có tiếng bước chân vang lên, một người đàn ông sốt ruột nói: “Lưu Chấn Đông, cậu đang làm gì vậy? Tôi bảo cậu đi lấy mấy bình rượu ngon nhưng cậu ra
ngoài lâu như vậy mà vẫn chưa lấy được à.”
“Chủ tịch Trần, ông đến vừa kịp lúc, Uông Đức mua hết rượu ngon. Tôi đế anh ta nhường rượu ngon cho tôi nhưng anh ta có chết cũng từ chối.”
Lưu Chấn Đông liếc nhìn Uông Đức, nhân cơ hội cáo trạng.
“Trần…Chủ tịch Trần.”
Khuôn mặt của Uông Đức tái nhợt vì sợ hãi.
Hóa ra Chủ tịch Trần này là ông chủ lớn của Uông Đức và là chủ tịch của Tập đoàn Hoành Phi, Trần Hoành Phi.
“Uông Đức, tối nay tôi định chiêu đãi gia đình anh họ tôi. Nghe nói cậu đã mua hết rượu ngon ở đây? Có thể cho tôi mấy chai được không? Tôi sẽ trả tiền cho cậu.”
“Đương nhiên. Tôi còn mười chai Mao Đài năm sao chưa mở, tất cả rượu ngon này tôi sẽ đưa cho Chủ tịch Trần.”
Uông Đức nói xong, nhanh chóng nháy mắt với người thân, bạn bè.
Khi biết người cướp rượu thực chất là ông chủ lớn của Uông Đức, những người thân, bạn bè cũng không dám nói gì.
Lúc này, Trần Hoành Phi nhận ra Đỗ Kỷ đang lẫn vào trong đám người.
“Ai, bác sĩ Đỗ, anh cũng ở đây à?”
Trần Hoành Phi bước nhanh về phía trước, hai tay nắm lấy tay Đỗ Kỷ, nhiệt tình nói: “Lần trước anh đã cứu mạng mẹ tôi, tôi luôn muốn cảm ơn anh.”
Hóa ra mẹ của Trần Hoành Phi chính là bà cụ bị chứng đau nửa đầu đã được Dương Nhạc tiêm một lượng lớn ibuprofen, gây ra tác dụng phụ nghiêm trọng, suýt chút nữa đã khiến bà cụ mất mạng.
Nếu Đỗ Kỷ không ra tay cứu giúp thì mẹ của Trần Hoành Phi đã chết từ lâu rồi.
Khách khứa và người thân của Uông Đức đều có vẻ mặt kinh ngạc.
Họ năm mơ cũng không ngờ rằng, một bác sĩ nghèo như Đỗ Kỷ lại có thế cứu được mẹ của Chủ tịch Trần!
Lúc này, một trong những người đi theo Trần Hoành Phi bước vào ghế lô và báo cáo: “Chủ tịch Trần, ông Lý và bà Trần đã đến rồi.”
Trần Hoành Phi nhanh chóng bước ra khỏi phòng riêng.
Tiếp theo, thái độ của mọi người trong phòng riêng số 6 đối với Đỗ Kỷ đã thay đổi.
“Đỗ Kỷ, hóa ra anh đã cứu được mẹ của Chủ tịch Trần. Đây là một thành tựu to lớn. chủ tịch
Trần sẽ biết ơn anh suốt đời.”
Uông Đức rót rượu cho Đỗ Kỷ trước tiên, sau đó rót cho chính mình, cầm cốc lên, xin lỗi nói: “Vừa rồi chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, lời nói của chúng tôi có chút khó nghe, anh đừng để trong lòng. Tôi dùng ly rượu này xin lỗi anh.”
Nói xong, anh ta uống một ngụm cạn sạch.
“Chuyện là, tôi và Lưu Chấn Đông đang tranh vị trí phó chủ tịch. Anh có thể nói vài lời hay ho về tôi trước mặt Chủ tịch Trần được không?”
Uông Đức hạ giọng, mặt mày tươi cười.
“Đỗ Kỷ, mẹ vợ tương lai Tằng Hiếu Vân của cậu và tôi đã là chị em nhiều năm. Nếu cậu có thể giúp đỡ Uông Đức, dì chắc chắn sẽ không đối xử tệ với cậu.” Trương Xuân Hoa lấy lòng nói.
“Mẹ vợ, nhờ mẹ giúp con việc này, con có nên giúp hay không?”
Đỗ Kỷ nhường quyền quyết định cho Tằng Hiếu Vân.
Tằng Hiếu Vân cảm thấy tinh thần sảng khoái, rất tự hào.
Bà ấy ho khan hai tiếng, nói: “Đỗ Kỷ, chuyện này nếu cậu có thế giúp thì giúp đi. Nếu không giúp được thì cũng đừng miễn cưỡng.”
Vừa nói xong, Trần Hoành Phi đã dẫn mấy
người trở lại phòng riêng số 6.
“Dì, anh họ, anh ấy là bác sĩ Đỗ. Mẹ cháu đã được anh ấy chữa khỏi bệnh.”
“Chàng trai trẻ, cảm ơn cậu rất nhiều vì đã cứu mạng chị dâu tôi.”
Bà Trần đã ngoài sáu mươi, mỉm cười nói với Đỗ Kỷ.
“Bác sĩ Đỗ, cảm ơn bác sĩ đã cứu mợ của tôi. Em họ tôi đã bày sẵn một bàn rượu trong phòng riêng số 8. Nếu ngài không phiền, tôi muốn mời ngài mấy ly.”
Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi, rất có khí chất lãnh đạo nhẹ nhàng nói.
Anh ta chính là anh họ của Trần Hoành Phi, Lý Đạt.
Người đàn ông này là một ông trùm bất động sản ở thủ phủ của tỉnh, với tài sản ròng từ năm đến sáu tỷ.
Anh ta cũng có một số sản nghiệp ở Ninh Thành.
Lần này anh ta và mẹ đến Ninh Thành thăm mợ anh ta.
“Tôi có thể đưa gia đình mình đi cùng không?”
“Tất nhiên. Hoan nghênh cùng đến.”
Gia đình bốn người của Đỗ Kỷ theo Lý Đạt và những người khác đến phòng riêng sổ 8.
ở giữa phòng riêng có một bàn tiệc lớn, đủ chỗ cho hai mưoi người.
Sau khi mọi người đã ngồi xuống, vừa chờ đồ ăn được mang lên vừa trò chuyện phiếm.
Đột nhiên, trên mặt bà Trần lộ ra vẻ đau đớn.
“Bà nội, bà bị sao vậy? Bệnh cũ của bà lại tái phát à?”
Lý Tùng – cháu trai của Lý Đạt là người đầu tiên phát hiện ra bà Trần có trạng thái khác thường!
Bà Trần yếu ớt gật đầu.
“Thân thế của bà cụ bị sao vậy?” Đỗ Kỷ hỏi.
“Mẹ tôi bị ù tai và đau đầu từng đợt đã sáu bảy năm. Mẹ tôi đã đi nhiều bệnh viện lớn, chụp X-quang, khám tâm thần nhưng các bác sĩ nổi tiếng đó cũng không tìm ra được nguyên nhân bệnh của mẹ.” Lý Đạt thở dài.
Đỗ Kỷ quan sát bà Trần mấy phút, đột nhiên nói: “Bà à, há miệng ra nào.”
Bà Trần do dự một chút, mở miệng ra.
“Bà đeo bốn chiếc răng giả, ba chiếc là răng giả bằng hợp kim đồng và một chiếc là răng giả bằng hợp kim titan. Đúng không?”
“Vâng, vâng, vâng, bác sĩ Đỗ, ngài thực sự rất giỏi. Nhìn thoáng qua có thể biết răng giả của tôi được làm bằng chất liệu gì.” Bà Trần gật đầu liên tục.
“Bà đã đeo những chiếc răng giả này được mười năm rồi à?”
“Tôi đã đeo ba chiếc răng giả bằng hợp kim đồng mười năm. Còn chiếc răng giả bằng hợp kim titan thì đeo bảy năm.”
‘Vậy thì đúng rồi.” Đỗ Kỷ cười nói: “Bà đeo răng giả hợp kim đồng trước rồi lại đeo răng giả hợp kim Titan, sau đó bà mới xuất hiện triệu chứng ù tai và đau đầu.”
“Hình như… hình như đúng là như vậy.”
Bà Trần phục hồi lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ nguyên nhân khiến tôi đau đầu và ù tai là do hàm răng giả của tôi sao?”