Thần y vô song - Chương 19 Tôi nằm không cũng kiếm được đồng tiền lớn, cớ gì phái vất vả kiếm vài đồng lẻ
- Home
- Thần y vô song
- Chương 19 Tôi nằm không cũng kiếm được đồng tiền lớn, cớ gì phái vất vả kiếm vài đồng lẻ
Chương 19: Tôi nằm không cũng kiếm được đồng tiền lớn, cớ gì phái vất vả kiếm vài đồng lẻ
Tất nhiên là Đỗ Kỷ sẽ không chuyển nghề sang làm đầu bếp rồi.
Anh khoe tài nấu nướng của mình chỉ vì muổn kết bạn với những người sành ăn và giàu có như Lý Đạt và Trần Hoành Phi đế mở rộng mạng lưới quan hệ của mình mà thôi.
Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều vừa có tiền vừa có quyền. Nhân phẩm thì cũng không tồi, là những người có thể làm quen.
Có lẽ sau này Đỗ Kỷ sẽ kiếm được chỗ có lời nào đó từ bọn họ.
Sau bữa tối, một nhà bốn người Đỗ Kỷ trở về căn phòng số sáu.
Diêu Mạn và Diêu Tĩnh Di cũng đi theo.
“Đỗ Kỷ, lần này coi như anh đã ôm được cái đùi to rồi, anh có biết lai lịch của chủ tịch Lý và bà Trần không?” Diêu Mạn nhỏ giọng nói.
Đỗ Kỷ lắc đầu.
Diêu Mạn giải thích: “Chủ tịch Lý là một ông trùm bất động sản ở tỉnh, vợ ngài ấy cũng là một
bà trùm bán ô tô ởtỉnh. Mẹ của Chủ tịch Lý là bà Trần, bà âỳ không chỉ là một người sành ăn nổi tiếng mà còn là một bà trùm giới châu báu nữa. Bọn họ ở Ninh Thành cũng có một số sản nghiệp.”
Ngay khi những lời này nói ra, Dương Chí Kiên, Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc đêu rất ngạc nhiên.
Mà trong phòng riêng Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác đêu hâm mộ không ngừng.
Diêu Mạn nói tiếp: “Lần này anh nấu một bàn đồ ăn ngon, được những người sành ăn lâu năm như bà Trần và Chủ tịch Lý khen không dứt miệng. Nếu đổi nghề sang làm đầu bếp, trong vòng nửa năm anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng ở tỉnh A này! Một năm kiếm hơn một trăm vạn cũng không là gì cả.”
Lương một năm hơn một trăm vạn sao?
Hai mắt Uông Đức và Trương Xuân Hoa đỏ hoe, nuốt nước bọt ừng ực.
Vừa rồi bọn họ còn chế nhạo Đỗ Kỷ là một tên nghèo kiết xác, lương hàng tháng còn không bằng nhân viên quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi.
Nhưng bây giờ, Diêu Mạn – bà chủ trẻ của Hoà Thịnh Lâu, lại nói rằng Đỗ Kỷ có đủ tư cách để trở thành một đầu bếp, một năm lương được
nhận là hơn một trăm vạn.
Đây thực sự là một cái tát đau vào mặt bọn họ mà.
Tuy nhiên, Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác lại không hề ghét Đỗ Kỷ chút nào.
Họ đều là những người bình thường, luôn coi thường sự nghèo đói và mê mấn sự giàu có. Họ sùng bái bất cứ ai kiếm được nhiều tiền.
“Tôi không thích làm đầu bếp.”
Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Nấu ăn chỉ là sở thích của tôi thôi. Tôi có thế nấu vài món đế chiêu đãi người thân và bạn bè. Nhưng tôi ghét việc mỗi ngày phải dành thời gian để quấn quanh ở bếp.”
Khi nghe điều này, Uông Đức nghĩ: “Lương một năm trên một trăm vạn đó nha, thế mà cũng không làm. Cậu là đồ ngổc à.”
“Tôi sẽ trả cho cậu mức lương mỗi năm là hai trăm vạn, cậu sẽ dạy kỹ năng nấu nướng của mình cho các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu. Thế thì sao?” Diêu Tĩnh Di đột nhiên nói.
“Bà đang yêu cầu tôi làm giáo viên dạy nấu ăn à.”
“Đúng vậy, cậu không cần phải quấn quanh bếp cả ngày, cậu chỉ cần dạy các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu thôi. Mỗi ngày có hai
lớp, sáng một lớp và chiều một lớp. Mỗi lớp không quá một giờ giảng dạy.”
Nghe được lời này, mọi người đều xôn xao.
Mỗi ngày dạy hai giờ, lương một năm là hai trăm vạn!
Đãi ngộ này quá tốt đi mất.
Nhóm xã súc 996 kia chắc chắn sẽ vừa ước ao vừa ghen tị.
“Tôi không thích dạy học sinh, phiền lắm.” Đỗ Kỷ lại từ chối.
Trong thẻ đen của anh đã có hơn một ngàn vạn tiền gửi rồi.
Anh thực sự không thích mức lương hai trăm vạn một năm đó.
Tiền lãi mà anh kiếm được từ ngân hàng hàng năm đã vượt quá một trăm vạn rồi.
‘Vậy thì hãy viết ra tất cả các bí quyết nấu nướng của cậu đi, tôi sẽ mua đứt chúng với giá ba trăm vạn!”
Diêu Tĩnh Di vừa nói ra những lời này, mọi người đều kinh ngạc mà kêu lên.
Ba trăm vạn chỉ để mua bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ mà thôi.
Đỗ Kỷ này kiếm tiền có phải quá dễ dàng rồi không?
“Ha ha, bí quyết nấu nướng của tôi thì có nhiều lắm. Nếu viết thành sách thì tôi có thể viết bốn năm trăm vạn chữ đó, trong đó không hề lặp lại hay dư thừa gì cả.”
Đỗ Kỷ cười nói: “Đáng tiếc, viết sách tốn quá nhiều thời gian, tôi không thích.”
Anh có thể kiếm được một ngàn vạn mỗi năm, vậy tại sao lại phải lãng phí thời gian viết bí quyết nấu nướng rồi chỉ kiếm được có ba trăm vạn thôi?
Mọi người đã hoàn toàn không nói nên lời với Đỗ Kỷ nữa.
Cơ hội kiếm nhiều tiền đang ở ngay trước mắt nhưng anh lại không đưa tay ra để bắt lấy nó.
Anh có phải là kẻ ngốc không vậy?
Diêu Tĩnh Di cũng chịu Đỗ Kỷ luôn, không có cách nào nữa.
Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn mươi năm cuộc đời mà Diêu Tĩnh Di nhìn thấy một thanh niên coi khinh ba trăm vạn như Đỗ Kỷ.
Sau mười mâỳ phút, mọi người rời khỏi Hoà Thịnh Lâu.
Trước khi rời đi, Đỗ Kỷ nói vài lời tốt đẹp về Uông Đức ở trước mặt Trần Hoành Phi.
Trần Hoành Phi gọi Uông Đức đến, khen ngợi anh ta vài câu rồi bảo Uông Đức tiếp tục làm việc
chăm chỉ.
“Cảm ơn chủ tịch Trần, cảm ơn chủ tịch Trần.”
Uông Đức cúi đầu khom lưng, cảm thâỳ rất vui mừng.
Trên đường trở về, đám người Uông Đức, Trương Xuân Hoa thay nhau quỳ liếm Đỗ Kỷ.
Dương Chí Kiên, Tằng Hiếu Vân và Dương Nhạc cũng bị họ quỳ liếm luôn.
Điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của mẹ vợ Tằng Hiểu Vân.
Bà ấy không ngờ rằng đêm nay Đỗ Kỷ – một tên nghèo kiết xác, lại giúp đỡ bà ấy và còn kiếm được thể diện lớn như vậy.
Sau khi trở lại nhà họ Dương, Tằng Hiểu Vân đã nghiêm mặt hỏi Đỗ Kỷ: “Đồ ăn cậu nấu khi ở trong nhà hàng ngon hơn nhiều so với đồ ăn cậu nấu ở nhà tôi. Đây là chuyện gì vậy? Có phải là lúc cậu nấu cho chúng tôi ăn thì không hề để tâm gì cả?”
“Mẹ vợ à, nguyên liệu mẹ mua hàng ngày đều rất bình thường. Nguyên liệu ở Hoà Thịnh Lâu đều là sản phẩm cao cấp đã được lựa chọn cẩn thận. Nguyên liệu cao thấp nên đương nhiên hương vị các món ăn cũng sẽ khác nhau.”
“Giữa cậu và Diêu Mạn kia đã có chuyện gì
xảy ra vậy?”
Tằng Hiếu Vân nhìn chằm chằm Đỗ Kỷ: “Tôi thấy vừa rồi hai người đã nói chuyện rất sôi nổi.”
“Cô ấy cũng như tôi, đến từ Đại học Ninh Thành. Mỗi khi Đại học Ninh Thành tổ chức một sự kiện thì cô ấy chịu trách nhiệm làm MC dẫn chương trình, còn tôi chịu trách nhiệm viết khấu hiệu tuyên truyền.”
“Cậu còn giỏi viết thư pháp nữa à?”
Mẹ vợ Tằng Hiểu Vân vô cùng kinh ngạc: “Viết mấy chữ đưa cho tôi xem xem.”
Bà ấy tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, ngành học là hội họa truyền thống Trung Quốc. Văn phòng tứ bảo kia là những vật dụng mà bà ấy thường xuyên dùng.
Đỗ Kỷ cũng không giấu dốt, lấy giấy mực ra, viết một bài thơ về tuyết mùa xuân.
Chữ đẹp, chữ đẹp, đến bà ấy cũng không giỏi bằng anh!
Tằng Hiếu Vân thầm khen Đỗ Kỷ nhưng lại mỉa mai nói: “Chữ của cậu cũng không tệ lắm nhưng không bằng tôi. Tiếp tục luyện đi, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn trong giới thư pháp.”
Đỗ Kỷ gật đầu nghe dạy.
Tằng Hiếu Vân lại nói: “Đỗ Kỷ, tôi cảnh cáo
cậu, tuyệt đối không được đạp chân vào hai thuyền. Hãy tránh xa Diêu Mạn kia ra.”
“Con và cô ấy chỉ là người quen thôi. Mẹ vợ, mẹ đang lo lắng thái quá đây.”
“Còn nữa, sao cậu không bán bí quyết nấu nướng của mình cho chủ tịch Diêu của Hoà Thịnh Lâu? Ba trăm vạn đó, thế mà cậu lại không muốn kiếm? Cậu có phải đồ ngốc không thế?”
Tằng Hiếu Vân chỉ vào mũi Đỗ Kỷ, điên cuồng phỉ nhổ: “Nếu cậu có ba trăm vạn, tôi sẽ lập tức đế Dương Nhạc kết hôn với cậu! Với ba trăm vạn, cậu đã có thế mua được mười căn nhà mới ở Ninh Thành rồi. Cậu và Dương Nhạc chỉ cần thu tiền thuê nhà thôi, cũng có thể kiếm được hai ba vạn một tháng đây.”
Đỗ Kỷ có chút buồn bực.
Mẹ vợ của mình thực sự quá là ham tiền.
“Mẹ, con sẽ không cưới Đỗ Kỷ chỉ vì tiền đâu. Đừng nghĩ đến việc bán con đi!”
Dương Nhạc vừa xấu hố vừa tức giận, nói xong lời này thì chạy vụt vào phòng của mình.
Còn Đỗ Kỷ thì tối nay vẫn không thể ngủ lại ở nhà họ Dương được.
Anh chỉ có thể quay lại Đại học Ninh Thành và ngủ trong ký túc xá của mình.
Vài ngày sau, có người dùng WeChat Pay
chuyến hai trăm vạn vào Banking Online của Đỗ Kỷ.
Sau đó, Đỗ Kỷ nhận được cuộc gọi video từ Lý Tùng.
Trong video, Lý Tùng nói với Đỗ Kỷ rằng răng giả cũ của bà Trần đã được tháo ra và thay thế bằng răng giả mới làm từ cùng chất liệu đó. Sau đó chứng ù tai, đau đầu của bà Trần đã biến mất như mong đợi.
Hai trăm vạn này được nhà họ Lý trả cho Đỗ Kỷ như một khoản tiền cảm ơn.
Đỗ Kỷ cũng không từ chối.
Hai trăm vạn này đối với anh và nhà họ Lý mà nói thì cũng chỉ là một khoản tiền nhỏ mà thôi.
Đỗ Kỷ bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày nữa là sinh nhật Dương Nhạc.
Vừa đúng lúc có thế dùng hai triệu này đế mua quà sinh nhât cho Dương Nhạc.