Thần y vô song - Chương 20 Anh chắc chắn mua nổi chứ
Chương 20: Anh chắc chắn mua nổi chứ?
Sau khi mua sắm và ăn uổng dọc đường, Đổ Kỷ nhanh chóng đến trước cửa hàng trang sức Ngân Hoàng.
Ngân Hoàng là tập đoàn trang sức rất nổi tiếng ở tỉnh A.
Bước vào cửa hàng, người hướng dẫn mua sắm liếc nhìn bộ quần áo bình thường của Đỗ Kỷ, cũng lười nói chuyện với Đỗ Kỷ.
Họ nghĩ rằng Đỗ Kỷ không có nhiều tiền trong túi và cũng không thể kiếm được nhiều lợi nhuận từ anh.
Đỗ Kỷ tự mình xem hàng hóa và nhìn trúng một chiếc vòng cố kim cương kiếu mới.
Lúc này, một người đàn ông và hai người phụ nữ bước vào cửa hàng trang sức.
Một trong hai người phụ nữ đó lại là Dương Nhạc.
“Sao anh cũng ở đây?” Dương Nhạc nhìn thấy Đỗ Kỷ thì có chút kinh ngạc.
“Anh cũng muốn hỏi em vấn đề này đó.” Đỗ Kỷ cười nói: “Giới thiệu bạn đồng hành của em cho anh biết đi.”
Sau lời giới thiệu của Dương Nhạc, Đỗ Kỷ đã
biết được danh tính của đôi nam nữ kia.
Cô gái tên là Tô Lệ, cô ấy là em họ xa của Dương Nhạc.
Mẹ của Tô Lệ là em họ của Tằng Hiếu Vân.
Người đàn ông tên là Trịnh Cương, anh ta là chồng sắp cưới của Tô Lệ.
Tô Lệ và Trịnh Cương dự định kết hôn vào cuối năm nay.
Hôm nay, Trịnh Cương và Tô Lệ đi thử váy cưới, chụp ảnh cưới.
Dương Nhạc đồng ý làm phù dâu cho Tô Lệ. Vì thế hôm nay cô cũng đi thử váy phù dâu.
Chụp ảnh cưới xong, Tô Lệ lại muốn ghé vào một cửa hàng trang sức nên Dương Nhạc phải tiếp tục chạy cùng cô.
Nhưng không ngờ Dương Nhạc lại gặp Đỗ Kỷ ở đây.
“Đỗ Kỷ phải không? Anh dựa vào cái gì mà đòi đuổi theo Dương Nhạc? Hai người yêu nhau bao lâu rồi?” Tô Lệ liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, thuận miệng hỏi.
“Tôi dựa vào da mặt dày và sự kiên trì của mình.”
“Ha ha.”
Lời nói của Đỗ Kỷ đã khiến nhiều người trong cửa hàng bật cười.
“Anh đang nói đùa à, anh tới cửa hàng trang sức là muốn mua trang sức cho ai?” Tô Lệ thẳng thắn nói.
Đỗ Kỷ không trả lời vấn đê này.
Tệ Lệ, đừng nói nhiều thêm nữa.”
Trịnh Cương mắng Tô Lệ một câu, cười hỏi Đỗ Kỷ: “Anh Kỷ, anh đang phát tài ở đâu thế?”
“Tôi chỉ làm việc ở bệnh viện nhà họ Dương thôi, lương thấp lắm, không phát tài được đâu”.
“Vậy thì anh càng phải cổ gắng hơn nữa. Anh cũng lớn tuổi rồi, không có tiền thì sao mà cưới vợ được? Làm sao có thể nuôi vợ con được? Chẳng lẽ anh dự định ở rế ở nhà họ Dương, đế nhà họ Dương nuôi anh sao?”
Lời này tưởng chừng như là một lời khích lệ nhưng thực chất lại là một lời mỉa mai.
Trịnh Cương này thật ra có ý nghĩ bẩn thỉu đối với Dương Nhạc.
Đáng tiếc, Trịnh Cương đã gạo nấu thành cơm với Tô Lệ mất rồi.
Tô Lệ mạnh mẽ mà ngang ngược, nhà họ Tô và nhà họ Trịnh cũng có quan hệ làm ăn.
Nếu Trịnh Cương bỏ rơi Tô Lệ và theo đuổi
Dương Nhạc, Tô Lệ và nhà họ Tô chắc chắn sẽ tìm Trịnh Cương tính sổ.
Mà cha mẹ của Trịnh Cương để tiếp tục làm ăn với nhà họ Tô và bảo toàn lợi ích kinh tế, nhất định sẽ nghiêm khắc trừng trị Trịnh Cương – kẻ đã bội tình bạc nghĩa.
Cái giá phải trả cho việc phản bội Tô Lệ và theo đuổi Dương Nhạc là quá cao.
Trịnh Cương không đủ khả năng chơi.
Vì vậy, Trịnh Cương chỉ có thể giấu kín những suy nghĩ bấn thỉu về Dương Nhạc vào sâu trong lòng.
Thực lực kinh tế của Đỗ Kỷ kém xa Trịnh Cương.
ít nhất đó là những gì mà bản thân Trịnh Cương nghĩ.
Tuy nhiên, Đỗ Kỷ, một tên nghèo kiết xác, đã theo đuối được Dương Nhạc – một người đẹp tuyệt vời.
Điều này khiến Trịnh Cương vô cùng ghen tị.
Bất cứ khi nào có cơ hội, Trịnh Cương sẽ chế nhạo Đỗ Kỷ – cái tên nghèo nàn đó.
Hơn nữa anh ta cũng rất âm hiểm, anh ta sẽ không vô cớ mà mắng Đỗ Kỷ là đồ nghèo nàn.
Anh ta mỉa mai chế nhạo Đỗ Kỷ dưới vỏ bọc
khuyên nhủ Đỗ Kỷ làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.
“Đỗ Kỷ, để tôi nói cho anh biết, cha mẹ của Dương Nhạc, tức là cô họ và chú họ của tôi đêu là những người yêu tiền. Nếu anh không có tài sản khoảng năm sáu trăm vạn, họ nhất định sẽ không cho phép anh kết hôn với Dương Nhạc.”
Tô Lệ vừa nói vừa nhìn những chiếc nhẫn kim cương.
Đỗ Kỷ không gật đầu thì cũng cười khổ.
Dương Nhạc lại có chút không hài lòng với Tô Lệ.
Lúc này Tô Lệ đã chọn một chiếc vòng cổ kim cương.
Người hướng dẫn mua sắm vội vàng khen ngợi: “Phu nhân thật có mắt thấm mỹ mà. Chiếc vòng cổ này là món trang sức được ưa chuộng nhất trong cửa hàng chúng tôi đó, giá cũng rất đẹp, 201314, từ đồng âm là yêu em một đời một kiếp. Rất là may mắn đó ạ. Chồng ngài nếu mua về tặng cho ngài làm quà thì hôn nhân của ngài sẽ hạnh phúc, viên mãn trọn đời đó.”
Chậc chậc, kỹ năng bán hàng này cũng ấn tượng thật đấy.
“Chồng ơi, em rất thích chiếc vòng cổ này, anh mua cho em đi mà.” Tô Lệ nũng nịu làm nũng.
“Có thế… có thế được giảm giá không thế?” Trịnh Cương cảm thâỳ rất đau ví.
Gia đình anh ta chỉ kinh doanh nhỏ thôi, chỉ có một ít tiền, gia đình chỉ tính là khá giả.
Bỏ hai mươi vạn tệ chỉ đế mua một chiếc vòng cổ cũng đủ khiến anh ta đau đớn suốt một năm.
“Giảm giá gì mà giảm? Giảm giá thì xấu hổ biết bao?”
Tô Lệ trừng mắt nhìn Trịnh Cương, thấp giọng nói: “Dương Nhạc và Đỗ Kỷ còn đang nhìn chúng ta đó.”
Nghe vậy, Trịnh Cương nghiến răng nghiến lợi mua chiếc vòng cố kim cương này.
Dù có mất cái gì cũng không thế mất mặt trước mặt Dương Nhạc và Đỗ Kỷ được.
“Chồng ơi, anh đổi xử với em thật tốt mà.”
Sau khi lấy được chiếc vòng cố kim cương, Tô Lệ đã chủ động hôn lên mặt Trịnh Cương một cái.
Trịnh Cương đắc ý hỏi Đỗ Kỷ: “Anh có muốn mua một món đồ trang sức tặng cho Dương Nhạc không? Tôi nhớ vài ngày nữa là sinh nhật của Dương Nhạc rồi đó.”
“Nếu anh không mang đủ tiền thì chồng tôi có thể cho anh mượn tiền đó.” Tô Lệ đạo đức giả
nói.
Nếu Đỗ Kỷ thực sự yêu cầu Trịnh Cương cho mình mượn tiền, điều đó chứng tỏ rằng chồng của Tô Lệ đã hoàn toàn đè bẹp bạn trai của Dương Nhạc.
Nhìn thấy đôi bạn trẻ này song kiếm hợp bích để sỉ nhục Đỗ Kỷ, sắc mặt Dương Nhạc trở nên vô cùng xấu.
Cô biết thực ra Đỗ Kỷ rất có bản lĩnh.
Nếu Đỗ Kỷ đồng ý với điều kiện của chủ tịch Diêu mà bán bí quyết nấu ăn của mình cho họ thì bây giờ Đỗ Kỷ đã có ba trăm vạn rồi.
Ba trăm vạn đã đủ đế đánh sưng mặt Trịnh Cương và Tô Lệ rồi!
Đáng tiếc Đỗ Kỷ không đồng ý với yêu cầu của chủ tịch Diêu.
Anh không kiếm được ba trăm vạn.
Với tiền lương và tiền tiết kiệm của chính mình, anh thậm chí còn không thể mua được món đồ trang sức rẻ nhất ở trong cửa hàng này!
Ngay khi Dương Nhạc cho rằng Đỗ Kỷ không thể chống cự nổi nữa, Đỗ Kỷ đã nói với người hướng dẫn mua sắm: “Lấy chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền nhất trong cửa hàng của cô ra cho tôi xem.”
Những lời này vừa nói ra, giống như vừa có
một quả bom nguyên tử nổ tung, tất cả mọi người trong cửa hàng ngoại trừ Đỗ Kỷ đều sững sờ!
Anh vừa nói gì cơ?
Anh muốn mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này sao?
Anh là một tên nghèo kiết xác đó, làm sao mà anh có đủ tiền đế mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng này được?
“Thưa ngài, ngài có chắc là ngài không phải đang đùa không?” Người hướng dẫn mua sắm cười lạnh hỏi.
“Tôi không đùa cô đâu.”
Đỗ Kỷ cười nhạt nói: “Sao vậy, cô nghi ngờ tôi không có tiền để mua trang sức sao?”
“Ý của tôi không phải vậy. Xin đợi một chút. Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi do chính người quản lý giữ. Tôi cần xin phép cô ấy một chút.”
Vài phút sau, người hướng dẫn mua sắm quay lại cùng với một người phụ nữ có vẻ ngoài xinh đẹp.
“Quản lý Nguy, vị khách hàng này muốn xem chiếc vòng cố kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta.”
Người hướng dẫn mua sắm chỉ vào Đỗ Kỷ rồi giải thích cho người phụ nữ xinh đẹp.
“Thưa ngài, ngài đang đùa tôi phải không ạ?”
Ngụy Hồng liếc nhìn quần áo của Đỗ Kỷ, khinh thường nói: “Chúng tôi đang kinh doanh, mỗi ngày tôi đều rất bận rộn, không có thời gian đùa giỡn với ngài đâu.”
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi không đủ khả năng để mua chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô thế?”
Đỗ Kỷ lạnh lùng nói: “Chỉ vì tôi mặc quần áo rất bình thường, mà cô đã cho rằng tôi là người nghèo sao?”
Ngụy Hồng sửng sốt một lát, sau đó khoanh tay trước ngực hỏi vặn lại: “Chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng ta tên là Chân Ái VTnh Hằng. Giá bán là 5.201.314. Ngài có chắc mình có đủ khả năng mua nó không?”