Thần y vô song - Chương 21 Không có so sánh sẽ không có đau thương
Chương 21: Không có so sánh sẽ không có đau thương
Năm trăm hai mươi vạn đó!
Không ai có thể nghĩ rằng chiếc vòng cố này lại đắt đến vậy, người bình thường thực sự không có đủ khả năng mua được nó.
“Đỗ Kỷ, đừng làm loạn nữa. cho dù có bán cả anh đi, anh cũng không có nối năm trăm vạn đâu!” Trịnh Cương lớn tiếng nói.
“Dương Nhạc, chị nhanh chóng thuyết phục Đỗ Kỷ đừng làm loạn nữa đi. Đừng liên lụy khiến chúng ta phải xấu hổ cùng anh ta.” Tô Lệ lo lắng nói.
“Đỗ Kỷ, sợi dây chuyền này quá đắt, anh không mua nổi đâu.” Dương Nhạc thấp giọng khuyên nhủ.
Khi quản lý Nguy Hồng nhìn thấy điều này, cô ta càng chắc chắn rằng Đỗ Kỷ là một người nghèo.
Giọng điệu của cô ta càng trở nên khinh thường và kiêu ngạo: “Thưa ngài, tôi biết ngài đang có ý định gì. Ngài chỉ muốn nhìn và chạm vào chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của chúng tôi. Cho dù không đủ tiền mua, ngài vẫn có thể thưởng thức nó. Có lẽ ngài có thể lén chụp một vài bức ảnh và gửi cho nhóm bạn bè của mình để khoe khoang nữa đó.”
“Ha ha!”
Các khách hàng khác trong cửa hàng cũng như những người hướng dẫn mua sắm đều cười lớn.
Đây là sự chế giễu đầy khinh miệt.
Trịnh Cương và Tô Lệ tranh thủ thời gian để tránh xa khỏi Đỗ Kỷ.
Họ không muốn bị chế giễu cùng với Đỗ Kỷ đâu.
Dương Nhạc muốn kéo Đỗ Kỷ đi nhưng thân dưới của Đỗ Kỷ cực kỳ vững chắc, Dương Nhạc căn bản không thể kéo nổi anh.
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót chạm đất vang lên.
“Xin chào cô Diêu!”
“Cô Diêu, đã lâu rồi cô chưa tới kiểm tra công việc của chúng tôi.”
Người đi tới hóa ra là Diêu Mạn.
Điều khiến Đỗ Kỷ càng ngạc nhiên hơn chính là ngay khi Diêu Mạn xuất hiện, quản lý Nguy Hồng và người hướng dẫn mua sắm đã chạy tới nịnh nọt cô ta.
“Đỗ Kỷ, sao anh lại ở đây?”
“Cái cửa hàng trang sức Ngân Hoàng này là do cô mở à?”
“Tập đoàn trang sức Ngân Hoàng là tài sản của chú tôi. Tôi và mẹ tôi cũng có cổ phần ở Ngân Hoàng.”
“Tôi hiểu rồi, vậy cô có thể giúp tôi một việc được không?”
“Được, anh dạy tôi nấu ăn, tôi sẽ giúp anh.” Diêu Mạn cười nói.
“Tôi muốn xem chiếc vòng cổ kim cương đắt nhất trong cửa hàng của cô. Nhưng quản lý Nguy Hồng cho rằng tôi không đủ tiền đế mua nên không cho tôi xem.”
Đỗ Kỷ nói thẳng với Diêu Mạn mà không thèm nhìn sang Ngụy Hổng.
Diêu Mạn sửng sốt.
Nếu là mấy ngày trước, Diêu Mạn cũng sẽ tưởng rằng Đỗ Kỷ không bao giờ mua nổi chiếc vòng cổ kim cương có trị giá năm triệu đó.
Nhưng hiện tại, Đỗ Kỷ đã chữa khỏi chứng ù tai dai dẳng của bà Trần, chuyện này đã lan truyền khắp nơi trong giới giàu có hàng đầu ở Ninh Thành rồi.
Con trai của bà Trần, Lý Đạt và cháu trai Trần Hoành Phi đều là những người đàn ông giàu có hào phóng.
Đỗ Kỷ chữa khỏi bệnh cho bà Trần, Lý Đạt và Trần Hoành Phi chắc chắn sẽ thưởng cho Đỗ Kỷ
rất nhiều tiền.
Như vậy, rât có thế Đỗ Kỷ hiện tại đã có thể mua được chiếc vòng cổ kim cương trị giá năm trăm vạn đó.
Diêu Mạn lấy lại tinh thần, dời ánh mắt, nhìn chằm chằm vào quản lý Ngụy Hồng.
“Diêu… Cô Diêu, là do tôi người coi thường người khác và còn đắc tội cả bạn của cô nữa.”
Nguy Hồng cũng không phải là kẻ ngốc.
Mối quan hệ giữa Diêu Mạn và Đỗ Kỷ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã biết là không tầm thường rồi.
Vì vậy cô ta đã mượn gió bẻ măng, nhanh chóng thừa nhận sai lầm của mình.
“Cô đến bộ phận tài chính quyết toán lương tháng này đi. Ngày mai không cần phải đến châu báu Ngân Hoàng nữa, chúng ta không có loại nhân viên coi thường người khác.”
“Cô Diêu, cô chỉ là cố đông của Ngân Hoàng thôi. Cô không phải là tổng giám đốc của Ngân Hoàng. Cô không có quyền sa thải tôi!”
“Ha ha, tống giám đốc của Ngân Hoàng chính là anh họ của tôi. Cô có nghĩ rằng anh ấy sẽ giữ lại cô nếu tôi nói với anh ấy những lỗi lầm mà cô đã mắc phải không?”
Diêu Mạn nhìn chằm chằm Ngụy Hồng, cười lạnh nói: “Cô ngày nào cũng ăn mặc quyến rũ như
vậy, không phải là muổn dính lên người anh họ của tôi sao? Nói thật với cô, anh họ của tôi đã muổn đá cô ra ngoài từ lâu rồi.”
“Cô Diêu, xin hãy tha cho tôi một con đường sốngl Cha mẹ và em trai của tôi đều đang trông cậy vào tôi kiếm tiền đế nuôi họ! Cuộc sống của tôi cũng không hề dễ dàng mà.”
Nguy Hồng ngay lập tức cầu xin sự thưong xót với đôi mắt đẫm lệ.
“Cô sống không dễ dàng thì có gì liên quan gì đến tôi?”
Diêu Mạn muốn trừng phạt Nguy Hồng thật nặng đế lấy lòng Đổ Kỷ.
Nếu cô ta có được bí quyết nấu ăn của Đỗ Kỷ thì Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu sẽ có thể thống trị ngành công nghiệp ăn uổng của cả nước.
“Diêu Mạn, cô ta cũng không dễ dàng gì cả. Đừng ép người ta vào đường cùng.”
Đỗ Kỷ mềm lòng trong giây lát, cầu xin cho Nguy Hồng một câu.
“Cảm ơn ngài Đỗ, cảm ơn ngài Đỗ!”
Ngụy Hồng cảm ơn Đỗ Kỷ.
Vừa rồi cô ta còn chế giễu Đỗ Kỷ quá đáng như vậy, không ngờ Đỗ Kỷ lại cầu xin thay cho mình.
“Nếu Đỗ Kỷ đã cầu xin thay cho cô rồi thì lần này tôi sẽ tha cho cô. Sao còn không mau lấy Chân Ái VTnh Hằng ra cho Đỗ Kỷ xem xét.” Diêu Mạn cũng thuận nước đâỳ thuyền.
“Cảm ơn cô Diêu. Tôi sẽ lấy ra ngay bây giờ.”
Nguy Hồng lấy ra một hộp trang sức được chế tác tinh xảo, vừa mở ra, bảo bối bên trong lập tức tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
“Chà, mỗi một viên kim cương ở trên chiếc vòng cổ này đều lớn quá đi. ít nhất cũng phải được một carat!”
“Đẹp quá. chẳng trách họ dám bán với giá năm trăm hai mươi vạn. Quả thực đáng đồng tiền bát gạo.”
Đỗ Kỷ không đế ý tới ý kiến của mọi người, chỉ hỏi Dương Nhạc: “Thích không?”
Dương Nhạc muổn nói lại thôi.
Tô Lệ ngắt lời: “Chị họ của tôi thích thì có ích gì? Anh nhất định sẽ không mua nổi.”
Đỗ Kỷ càng ngày càng ghét cái người phụ nữ Tô Lệ nói lắm này.
“Tôi đã chữa khỏi chứng ù tai của bà Trần, nhà họ Lý đã chuyển cho tôi một khoản tiền làm phần thưởng, đủ để mua chiếc vòng cổ này.”
Thật ra, nhà họ Lý chỉ đưa cho Đỗ Kỷ hai trăm
vạn.
Đỗ Kỷ đã phải dùng số tiền tiết kiệm bù thêm ba trăm vạn của chính mình để mua được chiếc vòng cổ này.
Sổ tiền tiết kiệm của Đỗ Kỷ đã lên tới hơn mười tỷ.
Ba trăm vạn đối với anh chỉ là một số tiền nhỏ mà thôi.
Nhưng Trịnh Cương và Tô Lệ đều choáng váng trước lời nói của Đỗ Kỷ.
“Anh… anh thực sự có năm trăm vạn sao?”
Miệng của Trịnh Cương há to đến mức có thể nhét vừa hai quả trứng vịt vào.
Đỗ Kỷ lười đế ý đến anh ta mà trực tiếp sử dụng dịch vụ Banking Online đế chuyển 5.201.314 nhân dân tệ vào tài khoản của cửa hàng trang sức.
“Anh giàu thật đây. Anh bỏ ra năm trăm vạn chỉ để mua một chiếc vòng cổ kim cương lấy lại thể diện cho bạn gái của anh.”
Diêu Mạn vừa trêu chọc vừa đưa chiếc vòng cổ và hộp trang sức cho Đỗ Kỷ.
Đỗ Kỷ lại đưa chiếc vòng cổ cho Dương Nhạc: “Thật ra anh đến đây là để mua một món trang sức cho em làm quà sinh nhật. Tuy anh nghèo nhưng anh có bản lĩnh. Anh sẽ không bao giờ để cho em xấu hổ chứ đừng nói là sẽ khiến
em phải chịu đau khổ.”
Đoạn văn này quả là rất sến súa mà.
Những khách hàng nữ và hướng dẫn mua sắm đó hận không thế đá Dương Nhạc ra chỗ khác.
Sau đó chính họ sẽ thay thế Dương Nhạc trở thành bạn gái của Đỗ Kỷ.
Đặc biệt là Tô Lệ, cô ta từ nhỏ đã ghen tị với Dương Nhạc.
Dương Nhạc học giỏi hơn cô ta, cũng xinh đẹp hơn cô ta nhiều.
Ban đầu cô ta nghĩ bạn trai Đỗ Kỷ của Dương Nhạc là một tên nghèo kiết xác.
Không ngờ, Đỗ Kỷ lại bỏ ra năm trăm vạn đế mua một chiếc vòng cổ tặng cho Dương Nhạc.
Đỗ Kỷ rõ ràng là đang giả vờ nghèo.
Thật là đáng ghét mà.
Điều khiến Tô Lệ càng khó chịu hơn là bạn trai cô ta – Trịnh Cương, chỉ mua cho cô ta một chiếc vòng cổ trị giá hai trăm nghìn nhân dân tệ.
Cái này rẻ hơn bốn trăm tám mươi vạn tệ so với chiếc vòng cổ mà Đỗ Kỷ đã tặng cho Dương Nhạc đó.
Quả nhiên, hàng hoá so với hàng hoá thì muốn vứt, còn người này so với người khác thì
tức muốn chết.
Mặt khác, Trịnh Cương chỉ là một tên tiểu nhân không biết xấu hổ, giỏi mượn gió bẻ măng mà thôi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng trang sức, anh ta đã quay sang nịnh nọt Đỗ Kỷ.
“Anh Kỷ, vừa rồi tôi và Lệ Lệ đã ác ý xúc phạm anh bằng những lời nói không hay.”
“Anh đừng có ghim tôi và Lệ lệ nhé. Dù sao thì chúng ta cũng là họ hàng mà.”
“Anh có mối quan hệ tốt như vậy với Diêu Mạn, mà Hoà Thịnh Lâu của nhà họ Diêu lại đứng đầu trong ngành dịch vụ ăn uống ở tỉnh A đó. Họ cần rất nhiều dụng cụ ăn uống và gia vị đó. Nhà họ Trịnh của chúng tôi kinh doanh dụng cụ ăn uống đó. Cha mẹ của Tô Lệ thì đang kinh doanh gia vị. Không biết anh có thể giúp tôi và Tô Lệ nói vài câu trước mặt Diêu Mạn được không? Đế nhà họ Diêu, nhà họ Trịnh và nhà họ Tô cùng nhau làm giàu.”
Ha ha, điều này quả thực đúng là chỉ có lợi ích mới có thể khiến người ta quỳ liếm mà.
Đỗ Kỷ qua loa vài câu rồi đuổi Trịnh Cương và Tô Lệ đi.