Thần y vô song - Chương 26 Lập trình viên đều là trai thẳng
Chương 26: Lập trình viên đều là trai thẳng.
Luôn bị mẹ vợ Tằng Hiểu Vân mắng là bốc phét sao trong lòng Đỗ Kỷ lại không hề có khúc mắc được?
Tuy nhiên, sau cùng Đỗ Kỷ cũng hiểu được tính cách của mẹ vợ.
Bà ấy tham tiền, thích sự phù phiếm, nóng nảy sẽ chửi bới người khác.
Những tật xấu đó người bình thường đều có nhưng ở mức độ khác nhau mà thôi.
Chỉ cần Đỗ Kỷ thỉnh thoảng đưa cho mẹ vợ một chút ngon ngọt, thái độ của mẹ vợ đối với Đỗ Kỷ nhất định sẽ nhanh chóng cải thiện.
“Đừng lo lắng, anh thực sự không bao giờ ghét mẹ em đâu.”
“Vậy anh đi ngủ sớm đi, tôi về phòng.”
Dương Nhạc xoay người muốn rời đi lại bị Đỗ Kỷ nắm lấy tay.
Đỗ Kỷ ôm cô, hôn lên môi cô một cái.
Sắc mặt Dương Nhạc đỏ bừng, hoảng loạn đẩy Đỗ Kỷ ra: “Anh làm cái gì vậy? Đừng lộn xộn.”
“Sao em lại hoảng hốt? Khi còn nhỏ có phải anh chưa từng hôn lên môi em đâu.”
Đỗ Kỷ nói năng không kiêng nể gì, nở nụ cười
trêu chọc.
“Lúc còn nhỏ chỉ là trò đùa thôi. Bây giờ chúng ta đều đã lớn rồi, không được làm loạn nữa.” Dương Nhạc tức giận nói.
“Chúng ta đổi chủ đề đi. Vừa rồi anh nghe nói mẹ em ghen tị với việc người khác mua biệt thự. Em có ghen tị không?”
“Nói không ghen tị thì là nói dổi. Ai mà không muốn sống trong biệt thự lớn chứ.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta mua biệt thự đi. Dù sao bây giờ anh cũng có tiền rồi.”
“Vậy anh lên mạng chọn địa điểm, tôi sẽ giúp anh tư vấn.”
“Anh sổng ở đâu cũng được, chỉ cần em thích là được.”
Sáng hôm sau, Dương Nhạc giới thiệu một số bất động sản cho Đổ Kỷ.
Dương Chí Kiên và Tằng Hiểu Vân cũng ở bên cạnh cố vũ.
Bọn họ đã sớm nghe được tin tức Đỗ Kỷ muốn mua một biệt thự từ trong miệng Dương Nhạc.
Họ rất vui mừng, tích cực giới thiệu.
Tuy nhiên, những bất động sản mà họ giới thiệu cho Đỗ Kỷ đều là những bất động sản bình
thường, không đủ cao cấp.
Vì vậy, Đổ Kỷ gửi tin nhắn Zalo cho Diêu Mạn: “Bất động sản tốt nhất ở Ninh Thành ở đâu?”
“Nhất Phẩm Giang Sơn, địa chỉ là ở vùng ven sông đại lộ sổ 66. Sao vậy, anh mới kiếm được một ít tiền mà muốn mua một căn nhà lớn à?”
Diêu Mạn trả lời lại Zalo.
Đỗ Kỷ cũng lười nói chuyện với Diêu Mạn, ngẩng đ’âu hỏi Dương Nhạc: “Em đã kiểm tra thông tin về Nhất Phẩm Giang Sơn chưa?”
“Nhất Phẩm Giang Sơn!”
Tằng Hiếu Vân kích động hét lên: “Đó là bất động sản tốt nhất và đắt nhất ở Ninh Thành! Đỗ Kỷ, cậu muốn mua biệt thự ở Nhất Phẩm Giang Sơn à?”
“Chúng ta đi xem một chút trước, Dương Nhạc thích thì con sẽ mua.”
“Nhưng nhà ở đó rất đắt! Tôi nghe nói số tiền mua một căn nhà rộng một trăm hai mươi mét vuông ở khu dân cư bình thường tại Nhất Phấm Giang Sơn có thế mua một căn nhà rộng ba trăm mét vuông ở khu bất động sản khác.”
“Chúng ta cứ đi xem trước, thích hợp thì mua.”
“Được rồi, được rồi. Đỗ Kỷ Dương Nhạc, mẹ đi cùng các con. ông Dương, ông ở lại bệnh viện
trực ban đi.”
“Tôi cũng muốn đi xem!” Dương Chí Kiên có chút buồn bực, phàn nàn: “Các người đều đi xem nhà, lại để tôi một mình trực ở bệnh viện.”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu bệnh viện không mở cửa thì chúng ta ăn cái gì, uống cái gì đây?”
Cứ như vậy, ông Dương ở bệnh viện trực. Đổ Kỷ, Dương Nhạc và Tằng Hiểu Vân lái xe đến trung tám bán bất động sản Nhất Phẩm Giang Sơn.
Người chờ xem và mua nhà đều tập trung tại đây.
Trong trung tâm bán bất động sản có một mô hình bất động sản khổng lồ, rất nhiều người vây quanh mô hình chỉ trỏ.
“Thưa quý vị, đế tôi giới thiệu với các bạn tình hình cơ bản của Khu dân cư Nhất Phẩm Giang Sơn.”
Cô gái bán nhà đĩnh đạc nói: “Toàn bộ tòa nhà có hình bán nguyệt. Bên ngoài là khu dân cư bình thường. Bao gồm các loại nhà ba phòng ngủ và hai phòng khách, bổn phòng ngủ và hai phòng khách. Ba phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm năm mươi mét vuông. Bốn phòng ngủ và hai phòng khách có diện tích một trăm tám mươi mét vuông. Giá một mét vuông là năm vạn. Tiền thuê nhà là mười tệ một mét vuông.”
“Chết tiệt. Tiền thuê nhà hàng tháng ít nhất là một ngàn năm trăm tệ.”
“Bất động sản nhà cò có thể trả phí hàng tháng không? Hay là phải trả phí theo năm? Phí bất động sản mỗi năm rẻ nhất đã là một vạn tám trăm tệ.”
Những người có ý định đi xem và mua nhà đều tặc lưỡi.
Sau đó cô gái bán nhà giới thiệu khu biệt thự Nhất Phấm Giang Sơn.
Các biệt thự ở đây có nhiều kích cỡ khác nhau, giá nhà là mười vạn tệ một mét vuông và phí bất động sản là ba mươi tệ một mét vuông.
“Tiền thuê nhà ở khu biệt thự quá đắt, gấp ba lần khu dân cư bình thường! Chuyện này thật không hợp lý.”
Một thanh niên tầm hai mươi tuối lớn tiếng phản đối.
Đổ Kỷ nghe tiếng nhìn lại, thầm nghĩ: “Khương Đức Thắng, cậu ta cũng tới đây? Chẳng lẽ người nhà cậu ta cũng muốn mua nhà ở Nhất Phấm Giang Sơn à?”
Khương Đức Thắng này cũng là bạn cùng khóa của Đỗ Kỷ tại Đại học Ninh Thành.
Người này là sinh viên đứng đầu của Khoa IT ở trường.
Khi còn là sinh viên năm nhất, cậu ta đã bắt đầu viết mã trò chơi và kiếm được rất nhiều tiền.
Năm nay cậu ta cũng học năm bốn.
Dù chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp nhưng một số công ty lớn đã mời cậu ta về làm việc.
Lương hàng tháng bắt đầu từ hai vạn tệ.
Cậu chàng này coi thường những người bình thường, càng coi thường những người bình thường không có tiền.
“Thưa ngài, có một số điều ngài vẫn chưa hiếu. Bể bơi cao cấp, nhà hàng cao cấp, sân thế thao cao cấp và phòng tập thể hình cao cấp của chúng tôi đều nằm trong khu biệt thự. Những nơi cao cấp này không tiếp đãi cư dán từ khu dân cư bình thường, chỉ nhận cư dân từ khu biệt thự. Cư dân trong khu biệt thự có thể được hưởng các dịch vụ cao cấp hơn nên trả thêm một chút phí bất động sản cũng là điều rất hợp lý.
Cô gái bán nhà miệng lưỡi lưu loát.
Khương Đức Thắng đuối lý.
Cậu ta có chút ủ rũ nói với cha mẹ: “Cha mẹ à, nhà chúng ta chỉ có hai ngàn vạn tiền dư. Ban đầu con định vay sáu trăm vạn để mua một căn biệt thự nhỏ rộng hai trăm sáu mươi mét vuông. Không ngờ rằng phí bất động sản của khu biệt thự quá đắt. Một mét vuông đã có giá ba mươi tệ
vậy hai trăm sáu mươi mét vuông chính là bảy ngàn tám. Lương hàng tháng của con hiện tại chỉ có hai vạn. Nếu mỗi tháng phải trả phí bất động sản bảy ngàn tám thì con thực sự không đủ khả năng chi trả.”
“Vậy chúng ta hãy mua một căn nhà bình thường có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, rộng một trăm tám mươi mét vuông, một mét vuông năm vạn đi. Tổng tiền mua nhà là chín trăm vạn. Chúng ta có thế mua một căn nhà trang trí đẹp mắt mà không cần vay.” Mẹ Khương nói.
“Cảm ơn mẹ đã thông cảm cho con.”
Khương Đức Thắng thở dài: “Chỉ là cha và mẹ không thế đến những nơi cao cấp đó tiêu tiền.”
Trong lúc đang chán nản, Khương Đức Thắng bất ngờ nhìn thấy một người quen.
Cậu ta lớn tiếng nói: “Này, Đổ Kỷ, sao cậu lại tới đây?”
“Người này là ai?” Dương Nhạc trầm giọng hỏi.
“Là bạn học đại học của anh. Đừng nói chuyện với cậu ta, anh không quá thân với cậu ta.”
Đỗ Kỷ không muốn nói chuyện cùng Khương Đức Thắng nhưng Khương Đức Thắng lại chủ động đi tới.
“Đỗ Kỷ, hai người này là họ hàng của cậu sao?” Khương Đức Thắng thăm dò hỏi.
“Ha ha, Đỗ Kỷ là con rể tương lai của tôi.” Tằng Hiểu Ván cười nói: “Cậu là bạn học của Đỗ Kỷ à? Tên là gì?”
“Hả? Cậu… cậu sắp kết hôn à?”
“vẫn còn sớm, tốt nghiệp xong tôi sẽ kết hôn.”
“Ha ha, cậu khá may mắn đấy. Cha vợ cậu làm gì?”
“Tôi không thân với cậu. Sao tôi phải nói cho cậu biết?”
Đỗ Kỷ và Khương Đức Thắng mỗi người nói một câu.
“Xin lỗi, là con trai tôi thô lỗ. Nó tên là Khương Đức Thắng, nó là một lập trình viên.”
Thấy Khương Đức Thắng hoàn toàn phớt lờ Tằng Hiểu Vân và Dương Nhạc, mẹ Khương nhanh chóng xin lỗi thay con trai mình.
Khương Đức Thắng cũng nhận ra sai lầm nhanh chóng xin lổi: “Thực xin lỗi, dì. Cháu mải nói chuyện với Đỗ Kỷ quá.”
“Ha ha, cậu tốt nghiệp rồi à?”
“Không ạ. Cháu giống như Đỗ Kỷ, năm nay đều học năm bốn.”
“Tại sao cậu chưa tốt nghiệp mà đã trở thành lập trình viên? ồ, vậy chắc cậu là thực tập sinh ở một công ty IT phải không?”
“Cháu là nhân viên chính thức, không phải thực tập sinh.”
Khương Đức Thẳng nghiêm nghị nói: “Tiền lương hàng tháng hiện tại của cháu là hai vạn tệ. Một năm sau khi cháu tốt nghiệp, tiền lương hàng tháng của cháu ít nhất sẽ là mười vạn tệ!”
Sau đó, Khương Đức Thắng quay người hỏi Đỗ Kỷ: “Nghe nói cậu làm việc ở bệnh viện cộng đồnq, lươnq một thánq bao nhiêu?”