Thần y vô song - Chương 28 Cha vợ khoe khoang sự giàu có
Chương 28: Cha vợ khoe khoang sự giàu có
Theo nữ giám đốc đến trước cửa biệt thự A09, mẹ vợ Tằng Hiếu Vân liên tục kêu lên.
“Ồ, trời ơi, ngòi nhà này rộng và đẹp quá! Con gái, con thấy thế nào?”
“Ngôi nhà này quả thực rất đẹp nhưng nó quá lớn, nhất định rất đẩt tiền!”
Dương Nhạc cũng rất thích biệt thự này. Nhưng cò luôn là người tiêu dùng lý trí, không thích sự xa hoa, lãng phí.
“Ngài Đổ Kỷ, từ A01 đến AI 0 đều là biệt thự đầt nhất và tốt nhất của chúng tõi. Loại căn hộ, diện tích và giá cả của mười càn biệt thự này đều giống nhau.”
“Một ngòi nhà biệt lập, có ba tầng trên mặt đất và một tầng ngầm. Nó có diện tích một mầu và diện tích xây dựng là bảy trăm hai mươi mét vuông. Mỗi mét vuông có giá mười vạn tệ, tổng cộng là bảy ngàn hai trăm vạn tệ. Bởi vì ngài là bạn của chủ tịch Diêu và cò Diêu Mạn nên tôi có thể giảm giá nhất định cho ngài. Ngài chỉ cần trả bảy ngàn vạn thì biệt thự này sẽ là của ngài.”
Nữ giám đốc vừa nói những lời này, mẹ vợ Tằng Hiếu Vân suýt chút nữa há hốc mồm.
Trên mặt Dương Nhạc ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại tặc lưỡi không thòi.
Bảy ngàn vạn!
Số tiền bỏ ra cho biệt thự này có thể mua được nàm mươi càn hộ ba phòng ngủ ở một khu vực bình thường ở Ninh Thành.
“Tỏi mua, hiện tại sẽ ký hợp đồng, tỏi thanh toán tất cả một lần.”
“Ngài Đỗ thật sảng khoái, tòi sẽ lo thủ tục cho ngài ngay.”
Nửa giờ sau, mọi thủ tục mua nhà đều hoàn tất, Đổ Kỷ lấy được chìa khóa và thẻ ra vào.
Anh viết tên mình và Dương Nhạc vào sồ nhà.
“Mẹ sẽ giúp các con bảo quản cuốn sổ nhà này. Yên tàm, cho dù có mất mạng, mẹ cũng sẽ không làm mất nó.”
Tằng Hiểu Vàn giật lấy cuốn sổ nhà từ tay Đổ Kỷ, cấn thận nhét vào túi xách của bà ấy.
Đồ Kỷ bất đâc dĩ lắc đầu.
Bây giờ anh đã quen với thói tham tiền cúa mẹ vợ.
Sau khi dạo quanh biệt thự lớn vài lần, đám người Đỗ Kỷ mới trở về nhà họ Dương.
Dương Chí Kiên đã tan sở về nhà sớm.
Sờ vào số nhà của biệt thự cao cấp nhất ở Nhất Phấm Giang Sơn, Dương Chí Kiên cười đến mức không khép được miệng.
“Đỗ Kỷ, cậu đúng là con rế tốt của tòi. ỏ không, con chính là con ruột của cha. Yên tâm, đợi con tốt nghiệp, cha sẽ chuẩn bị hòn lễ cho con và Dương Nhạc.”
“Cha, khi nào con lấy chồng không cần người lo!” Dương Nhạc trợn mắt liếc nhìn Dương Chí Kiên.
“Cha vợ, Dương Nhạc là người quyết định khi nào nên kết hòn. Chúng ta hãy bàn việc trang trí nhà cửa trước nhé?”
“Đỗ Kỷ nói đúng.”
Tằng Hiếu Vân gật đều nói với Dương Chí Kiên: “ông Dương, ông và Đổ Kỷ sẽ chịu trách nhiệm trang trí. ông hãy chãm sóc Đổ Kỷ thật tốt, đừng để nó bị người khác lừa.”
“Đừng lo lắng, tòi quen với việc trang trí rồi. Nãm đó chính tỏi đã thuê người trang trí ngòi nhà cũ của chúng ta mà.”
Sáng hòm sau, Đỗ Kỷ lái chiếc Civic của Dương Nhạc chở cha vợ đi tìm cõng ty trang trí phù hợp trên đường phố.
“Tiểu Kỷ à, tòi tra trên mạng rồi. Công ty nội thất trang trọng nhất và cao cấp nhất ở Ninh Thành chúng ta là chuỗi cửa hàng nội thất Không Gian Sáng Tạo. Cậu băng qua con đường này, rẽ trái là sẽ đến đó.”
Dương Chí Kiên ngồi ở ghê’ phụ, lớn tiếng nói.
Dưới sự hướng dần của cha vợ, Đỗ Kỷ nhanh chóng đỗ xe trước cổng Còng ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Cả hai bước xuống xe, vừa bước vào cửa đã bị một nam thanh niên quấn lấy.
“Hai người định trang trí ngôi nhà của mình phải không?”
“Phải.”
“Vậy các người giao trước năm vạn tệ, sau đó chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch trang trí.”
“Mẹ kiếp, chúng ta còn chưa nói chuyện thỏa đáng mà cậu đã muốn để tôi giao trước nãm vạn tệ. Có ai làm ăn như các người
không?” Dương Chí Kiên lớn tiếng nói.
“Ông mắng tòi làm gì?”
Chàng trai trẻ khinh thường nói: “Trước thu năm vạn tệ rồi bàn bạc kế hoạch. Đáy là quy tắc trong Không Gian Sáng Tạo của chúng tòi.”
Đúng lúc đó, một người đàn õng trung niên khoảng bốn mươi tuối bước vào.
“Giám đốc Hồ, ngài đã về rồi, tòi lập tức pha trà cho ngài giải khát.”
Chàng trai trẻ bỏ Đổ Kỷ và Dương Chí Kiên lại, chạy lon ton đến gần người đàn ông trung niên, điên cuồng nịnh bợ ông ta.
Hồ Thành Đông là người thiết kế và giám đốc xây dựng Không Gian Sáng Tạo.
Trong Không Gian Sáng Tạo, ông ta được coi là nhân vật kỳ cựu.
Liếc nhìn Dương Chí Kiên, Hồ Thành Đòng sửng sốt một lúc rồi kêu lén: “Dương Chí Kiên, bạn học cũ! ông còn nhận ra tôi không?”
“ông… õng là Hồ Thành Đòng! Trời ơi. Đã hai bảy, hai tám nãm không gặp, không ngờ tòi lại gặp lại õng ởchổ này.” Dương Chí Kiên rất vui mừng.
Hai người này là bạn học cấp ba, cùng cấp lại cùng lớp.
Sau kỳ thi tuyến sinh đại học, cả hai đều không thi đậu vào đại học.
Dương Chí Kiên kế thừa còng việc kinh doanh của cha mình và trở về thị trấn Khúc Đường để điều hành phòng khám y tế của riêng mình.
Sau đó, đế Dương Nhạc học ở một trường cấp hai tốt hơn, Dương Chí Kiên đã chuyển gia đình đến Ninh Thành.
Mà Hồ Thành Đông đã làm việc ờ nhiều nơi trong nhiều năm, cuối cùng nhờ vào trí thõng minh và sự siêng năng của mình mà đạt được thành tựu như bây giờ.
Hồ Thành Đông ăn mặc chỉnh tê, toàn thân hàng hiệu, khuôn mặt hồng hào, thoạt nhìn tròng trẻ hơn Dương Chí Kiên đến bảy, tám tuổi.
Dương Chí Kiên cũng cảm thấy người bạn học cũ Hồ Thành Đòng đã thay đối quá nhiều.
“ỏng Hồ à, hóa ra ông đang làm việc trong Không Gian Sáng Tạo. Hiện tại ông làm rất tốt nhí.”
“Chỉ tầm thường thòi. Tôi hiện là nhà thiết kế và giám đốc xây dựng của Không Gian Sáng Tạo.”
Hồ Thành Đòng cười nhạt nói: “ông Dương, õng tới đây là muốn trang trí nhà ở sao?”
“Đúng vặy, nhưng người của ông yéu cầu tòi trả trước năm vạn tệ, sau đó mới bàn bạc về kế hoạch trang trí.”
“Ha ha, quy tắc là vật chết, người là sống. Ông Dương, ông đừng tức giận.”
“Vậy là tòi không phải trả số tiền này à?”
Dương Chí Kiên vui vê nói: “Có người quen thì dễ làm. Ông Hồ yên tâm, chúng ta thương lượng phương án trang trí trước, sau đó tiền đặt cọc tôi sẽ không trả thiếu một xu.”
“Ha ha, ông Dương, ông hiểu Tâm tòi rồi, muốn bàn bạc kế hoạch trang trí cùng tòi thì trước tiên phải trả năm vạn tệ.”
HỒ Thành Đông lạnh lùng nói: “Hơn nữa, bất kể kế hoạch trang trí có thế thương lượng được hay khỏng, tòi cũng sẽ khỏng hoàn trả năm vạn tệ cho òng.”
“Cái gì? Cho dù chúng ta không thống nhất được phương án trang trí, ỏng cũng không hoàn trả năm vạn tệ? óng quá hống hách rồi đấy!” Dương Chí Kiên rất tức giận.
“Ông Dương, nãm vạn tệ này chỉ đơn giản là phí tư vấn.”
Hồ Thành Đòng mỉm cười nói: “Các nhà thiết kế Không Gian Sáng Tạo của chúng tòi đều là những tài năng hàng đau trong ngành trang trí. Thời gian của chúng tồi rất quý giá. Nếu òng không trả phí tư vấn, tại sao tòi phải lãng phí thời gian đế tháo luận về kế hoạch trang trí với òng?”
Dương Chí Kiên bị nói ngược lại trợn mắt há mồm, không nói nên lời.
“Được, tòi sẽ trả phí tư vấn nãm vạn tệ.”
Đỗ Kỷ sẵn sàng đưa tiền, cười nói: “Ngài Hồ, chúng ta nói về kế hoạch trang trí đi.”
“Ha ha, ông Dương, cậu nhóc này là con trai của ông đúng không? Nó còn sảng khoái hơn õng nhiều.”
“Đây là con rế tương lai của tòi.”
“Con rế trả tiền cho cha vợ lại càng hiếm hơn. Nhà cậu ở đâu? To bao nhiêu?”
“Nhất Phẩm Giang Sơn, biệt thự A09, diện tích bảy trăm hai mươi mét vuông.”
“Cậu nói gì?”
Hồ Thành Đòng mở to hai mắt, kích động nói: “Nhà mới của cậu là biệt thự lớn ở Nhất Phấm Giang Sơn sao? ông Dương, õng đang đùa tòi à?”
Dương Chí Kiên đột nhiên cảm thấy tự hào, lập tức khoe ra sự giàu có của mình: “Đùa õng thì tỏi cũng không kiếm ra tiền, tỏi đùa ỏng làm gì? Thời gian của tôi và con rể mình càng quý hơn nhiều so với thời aian của õna đấv!”