Thần y vô song - Chương 29 Bị bạn học cũ chặt chém
Chương 29: Bị bạn học cũ chặt chém
“Õng Dương, đừng tức giận, ỏng có thế mua được một biệt thự lớn ở Nhất Phấm Giang Sơn mà còn đế ý đến phí tư vấn năm vạn tệ kia à?”
Hồ Thành Đông lập tức thay đổi sắc mặt, cố lấy lòng Dương Chí Kiên: “Tôi nghe nói một biệt thự ờ Nhất Phấm Giang Sơn có giá mười vạn tệ một mét vuông. Biệt thự rộng bảy trãm hai mươi mét vuông của ông có giá bảy ngàn hai trăm vạn. Chậc chặc, ông thực sự kiếm được nhiều tiền, giỏi hơn tòi rất nhiều.”
Trong lòng Dương Chí Kiên cảm thấy thoải mái, mạnh miệng nói: “Chúng ta là bạn học cũ nhưng óng lại nhất quyết đòi tòi phí tư vấn, còn thu năm vạn tệ, òng quá không có nghĩa khí đấy.”
“Ha ha, tôi sẽ không lấy tiền của õng một cách võ ích đâu, chỉ cần ông đợi tôi hai mươi phút, tòi sẽ lập tức giúp ông vẽ bản thảo trang
trí, cam đoan ông sẽ hài lòng.”
Nói xong những lời này, Hồ Thành Đòng đi đến văn phòng của mình đế vẽ bản thảo trang trí.
Các còng ty chính quy như Không Gian Sáng Tạo có các khuôn mẩu cố định cho bản thảo trang trí của họ.
Chi phí trang trí các loại và cách tính phí đều do còng ty quy định.
“Tiểu Lữ, cậu hãy đổi số tiền tính phí lên gấp năm lần số tiền ban dầu.” Hồ Thành Đông nhỏ giọng nói với trợ lý của mình.
“Giám đốc Hồ, ngài điên rồi! Nếu tự ý làm trái tiêu chuấn tính phí của còng ty, ngài sẽ bị đuối khỏi còng ty!” Tiếu Lữ trầm giọng nhắc nhở.
“Ha ha, gan lớn no chết, gan nhỏ đói chết.”
Hồ Thành Đòng nhỏ giọng nói: “Khách hàng này là bạn học cũ của tôi, õng ta bỏ ra bảy ngàn hai trăm vạn để mua một căn biệt thự lớn ở Nhất Phấm Giang Sơn. Nếu tòi có thế chém òng ta một đao thật mạnh thì có thế kiếm được vài năm tiền lương miền phí. Đương nhiên, nếu như cậu đi theo tòi thì tôi sẽ không bạc đãi cậu!”
Tiếu Lữ nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầu phú quý trong nguy hiếm. Giám đốc Hồ, tòi nghe lời ngài!”
Mười lăm phút sau, Dương Chí Kiên và Đỗ Kỷ đã đọc xong phương án trang trí do Hồ Thành Đòng đưa cho.
“Cái gì? Tống chi phí trang trí là tám trám vạn?”
Dương Chí Kiên gầm nhẹ nói: “Hồ Thành Đòng, õng coi tôi như một con cừu béo à!”
“Ai da, ông Dương, đừng tức giận. Trang trí ở Không Gian Sáng Tạo của chúng tòi luôn có chất lượng cao, thiết kế thời thượng, dịch vụ xuất sắc. Tiếng lành đồn xa. Tiêu chuẩn tính phí của chúng tồi cao hơn các công ty khác cũng là điều bình thường.”
“Nhưng chi phí trang trí của ông cao hơn người khác gấp mười lần!”
“Ha ha, ông còn trả tiền nhà bảy ngàn hai tràm vạn được thì phí trang trí chỉ tám trãm vạn sao có thể không trả được chứ?”
“Tiền phí của óng cao quá. Tốt nhất tói nén tìm một công ty trang trí khác.”
Nghe vậy, Hồ Thành Đóng không thế ngồi yên.
Ông ta không muốn một con cừu béo như Dương Chí Kiên bị người khác làm thịt.
“ỏ, vậy tòi giảm giá cho ông năm mươi vạn nhé?”
“Tám trăm vạn trừ năm mươi vạn, chính là báy trăm năm mươi vạn. Chi phí trang trí của òng vần còn quá cao.”
Dương Chí Kiên vẩn thấy nó quá đắt.
Đúng lúc này, hai người đàn ông khoảng ba mươi bốn mươi tuổi bước vào Không Gian Sáng Tạo.
“Ngài Trương, chào buổi sáng.”
“Ngài Lý, chào buổi sáng.”
Trong số các nhân viên chủ động chào hỏi hai người này có Hồ Thành Đòng.
Hai người này, một người béo một người gầy.
Người đàn õng gầy gò là Trương Đông Hải, tống giám đốc của tập đoàn Thiên Hào.
Người đàn õng béo là Lý Thái Quỹ, chủ sở hữu Không Gian Sáng Tạo.
“Ngài Dương, anh Đồ, không ngờ hai người cũng đến đây. Thật trùng hợp.”
Trương Đông Hải nhìn thấy Đổ Kỷ, trong lòng rung động, chủ động đi tới chào hỏi: “Hai người có nhà cần sửa sang sao?”
“Đúng vậy, tôi và cha vợ vốn định nhờ người của Không Gian Sáng Tạo giúp chúng tòi trang trí nhà cửa. Nhưng phí của họ quá cao, vậy mà bọn họ…”
“Ông Dương, tôi có thế hoàn lại cho õng năm vạn tệ phí tư vấn. Đơn hàng này của ông tòi cũng không làm. ông hãy dẩn con rể mình đi nhanh đi!”
HỒ Thành Đông vội vàng cắt đứt lời Đổ Kỷ nói.
Óng ta thực sự không ngờ rằng Đỗ Kỷ và Dương Chí Kiên lại biết Trương Đòng Hải, tống giám đốc của Tập đoàn Thiên Hào.
Ngài Trương này hiện là Thần Tài ở Không Gian Sáng Tạo.
Để có thể nhặn được khoản (Tâu tư khổng lồ từ Tập đoàn Thiên Hào, Lý Thái Quỹ – chủ sở hữu của Không Gian Sáng Tạo, hiện đang cố gắng hết sức để lấy lòng Trương Đông Hải.
Nếu Đổ Kỷ nói với Trương Đông Hải rằng Hồ Thành Đông muốn thu phí trang trí là bảy trăm nám mươi vạn tệ.
Thì vụ bê bối Hồ Thành Đòng làm giả tiêu chuấn tính phí của còng ty, thu thém của Đỗ Kỷ sáu trăm vạn tệ phí trang trí nhất đinh sẽ bị vạch trần.
Đến lúc đó, Lý Thái Quỹ, ông chủ của Không Gian Sáng Tạo, chắc chắn sẽ sa thải Hồ Thành Đòng cũng hủy hoại danh tiếng của òng ta.
Thấy Hồ Thành Đông sẵn sàng hoàn trả năm vạn tệ phí tư vấn, tâm trạng của Dương Chí Kiên đã tốt hơn một chút.
Ông ấy cầm tiền, dần theo Đỗ Kỷ và rời khỏi còng ty nội thất Không Gian Sáng Tạo.
Buổi trưa, hai người tìm đại một nhà hàng đế dùng bữa.
Cha vợ anh uống nhiều bia, không nhịn được tiếu nên phải đi vệ sinh.
ông ấy vừa rời đi, Đổ Kỷ đã gọi điện thoại cho Trương Đông Hải.
“Tập đoàn Thiên Hào có giao dịch kinh doanh gì với còng ty nội thất Không Gian Sáng Tạo đó không?” Đổ Kỷ lạnh lùng nói.
“Có. Ông chủ Lý của Không Gian Sáng Tạo rất mong muốn được Tập đoàn Thiên Hào đau tư.”
Trương Đòng Hải cười nói: “Thật ra ông ta càng muốn làm con chó của cậu chủ Mạnh Quảng hơn.”
“Ông hỏi ông ta trang trí một căn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông thì Không Gian Sáng Tạo sẽ tính phí bao nhiêu?” Đỗ Kỷ nói.
Trương Đòng Hải sửng sốt một lát.
Lúc này, Lý Thái Quỹ đang bơi cùng chó của mình trong một bế bơi cao cấp.
Trương Đòng Hải đang nằm trên ghế dài
bên bế bơi nói chuyện điện thoại với Đổ Kỷ.
Trương Đòng Hải lớn tiếng hỏi Lý Thái Quỹ: “Không Gian Sáng Tạo của ông trang trí một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông giá bao nhiêu?”
“Anh Trương, anh muốn trang trí biệt thự sao? Việc này rất dề xử lý, tòi sẽ không lấy tiền của anh.”
“Đừng nói nhảm nữa. Tòi hỏi gì thì cậu trả lời đó. Nghiêm túc vào.”
“Chà, một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông muốn được trang trí đẹp mắt thì tốn khoảng một trăm năm mươi đến một trăm sáu mươi vạn tệ.”
Trương Đòng Hải áp điện thoại di động vào tai và nói: “ông chủ, Lý Thái Quỹ nói rằng một biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông ở Không Gian Sáng Tạo có thế hoàn thành với giá một trăm năm mươi đến một trãm sáu mươi vạn tệ.”
“Ha ha, tôi đã đoán được tên đó muốn chặt chém cha vợtõi nhưng không ngờ ông ta lại chặt chém dữ dội như vậy.”
“Ông chủ, ai có dũng khí chặt chém cha vợ của ngài thế? Tòi giúp ngài đối phó với kẻ đó.”
“Là tèn Hồ Thành Đòng đó. ông ta muốn trang trí cho biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông của tòi với giá tám trăm vạn.”
“Ông chủ, tòi biết phải làm sao rồi, xin đợi tin vui của tòi.”
“Được, vất vả cho ỏng rồi.” Đổ Kỷ cúp điện thoại.
“Cậu đến đây cho tỏi.” Trương Đông Hải gia lệnh cho Lý Thái Quỹ.
Đối phương nhanh chóng ra khỏi bể bơi, đi về phía Trương Đòng Hải.
Trương Đòng Hải tát vào mặt Lý Thái Quỹ, giận dữ hét lẽn: “Người của cậu dám coi ỏng chủ của tôi như một con cừu béo để làm thịt!
Cậu tự nói xem, tôi có nên đánh cậu không?1
“Ông chủ của ngài, không phải là cậu chủ Mạnh Quảng sao?”
Sau khi bị đánh, Lý Thái Quỹ phục hồi lại tinh thân, hét lên: “Ai dám coi cậu chủ Mạnh Quảng là một con cửu béo đế chặt chém. Tỏi sẽ giết cả nhà kẻ đó!”
“Tôi không nói đến cậu chủ Mạnh Quảng mà là ngài Đỗ Kỷ.”
Trương Đòng Hải trầm giọng nói: “Đổ Kỷ đã cứu mạng Mạnh Lòi và Mạnh Quảng. Cậu ấy là ân nhân lớn của cả nhà họ Mạnh ở Thường Dương. Cậu chủ Mạnh Quảng đã chuyển nhượng bảy mươi phần tràm cổ phần của tập đoàn Thiên Hào cho Đỗ Kỷ.”
Lý Thái Quỹ sửng sốt.
Đỗ Kỷ này lại là ân nhân lớn của nhà họ Mạnh. Vậy thì mình khỏng thế đăc tội cậu ta được.
“Anh Trương, đến cùng là ai đắc tội ngài Đổ Kỷ thế?”
“Chính là tên Hồ Thành Đòng kia. Ngài Đỗ có một càn biệt thự rộng bảy trăm hai mươi mét vuông cần sửa sang lại. Hồ Thành Đông lại dám thu phí trang trí tám trăm vạn”
“Con mẹ nó, hóa ra là õng ta!”
Lý Thái Quỹ tức giận nói: “õng già này suýt chút nữa đã hủy đi danh tiếng của Không Gian Sáng Tạo! Anh Trương, đừng lo lâng, tói sẽ khônq tha cho ônq ta!”