Hùng Binh Cận Chiến - Chương 22 ông chú và cô gái
Chương 22: ông chú và cô gái!
Chiếc xe thể thao Lamborghini vừa dừng lại, ánh mắt của rất nhiều cô gái xung quanh đã bị thu hút nhìn qua đó.
Cửa xe mở ra, một chàng công tử trẻ tuổi đẹp trai anh tuấn bước xuống, phong thái hiên ngang mà phong độ lịch lãm, trên gương mặt còn thấp thoáng ý cười dịu dàng như ngọc, sự tồn tại này chính là bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn của phần lớn các nữ sinh.
Mà thực tế thì quả đúng là Trần Quân Thiên chính là bạch mã hoàng tử trong suy nghĩ của vô sổ nữ sinh đại học Giang Hải, xuất thân hiến hách, tuấn tú siêu phàm, con ông cháu cha đẹp trai nhiều tiền như thế đương nhiên là sẽ có được trái tim của vô sổ nữ sinh.
Một vài nữ sinh đang ở trong sân vây xem nhận ra Trần Quân Thiên, ai cũng không thể khổng chế nổi sự kích động mà ầm lên…
“Đây có phải cậu cả Trần không? Đẹp trai quá đi!”
“Vừa đẹp trai vừa khiêm tốn, đúng là quá quyến rũ, quả không hổ là bạch mã hoàng tử của trường chúng ta mà!”
“Dừng lại! Theo tôi thấy thì anh bảo vệ vẫn đẹp trai hơn, mấy tên ẻo lả này thì có gì đáng nhìn?”
“Đúng đó, anh bảo vệ mới đúng là đẹp trai nam tính, kiểu như anh bảo vệ mới có hương vị!”
“Hương vị gì cơ? Cậu ngửi được chưa?”
Một vài nữ sinh đang bàn luận, từ lúc nào mà mọi người đã lấy Diệp Quân Lãng và Trần Quân Thiên ra so sánh với nhau.
Mà lúc Trần Quân Thiên xuống xe, ánh mắt cậu ta xoay chuyển, nhìn thấy bóng hình xinh đẹp tuyệt vời lẻ loi trước mắt, trong lòng cậu ta nóng lên, lập tức bước chân qua đó, lúc tới gần rồi mới nói: “U Mộng, sao em lại tự đến trường thế này? Sao không nói anh đưa em đến trường nhập học?”
Tần u Mộng nhìn Trần Quân Thiên, cô ấy đáp: “Tại sao phải đế anh đưa tôi tới? Tôi với anh thân nhau lâm à?”
Lời nói này suýt nữa làm Trần Quân Thiên nghẹn họng.
Chỉ là sắc mặt Trần Quân Thiên vẫn như bình thường, gương mặt tuấn tú mê người vẫn chứa đựng ý cười dịu dàng như ngọc như trước, cậu ta vừa cười vừa nói: “Dù gì thì anh với em cũng quen biết nhau mà. Em mới tới, có người đưa em tới cũng tốt.”
“Nhập học thì có gì đâu mà phải đưa? Trần Quân Thiên anh tưởng tôi là đồ thiếu năng trí tuệ, đến cả việc đến trường nhập học cũng không biết
hả?” Tần u Mộng hỏi vặn, lời nói lại càng chẳng khách sáo chút nào.
Trần Quân Thiên cười một tiếng đáp: “Anh không có ý đó. Dù sao u Mộng em cũng tới đại học Giang Hải với tư cách là trạng nguyên toàn tỉnh trong kỳ thi đại học, đến đây nhập học lại càng dễ dàng hơn. Chỉ là sau khi nhập hoc rồi cũng cần phải mua vài món đồ dùng hằng ngày, có một người đi cùng em cũng thuận tiện hơn một chút. Lỡ mà nhiều đồ quá em cũng không xách nổi.”
“Thì ra là anh lo lắng chuyện này sao. Vậy thì không có gì phải lo cả…” Tần u Mộng cười một tiếng, đôi mắt của cô ấy nhìn về phía Diệp Quân Lãng, đáp: “Sẽ có người xách đồ giúp tôi.”
Diệp Quân Lãng lập tức có dự cảm không lành, thầm nghĩ chắc không phải là cô gái nhỏ này nhắm trúng hắn muốn để hắn làm cu li cho cô ấy đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Quân Lãng đã đáp ngay: “ông Ngô, Tiếu Phi, hai người duy trì trật tự ở đây một lúc. Tôi đi tuần tra chỗ khác.”
Nói rồi Diệp Quân Lãng quay người định rời đi.
“Này, anh không được đi, tôi vẫn còn lời chưa nói xong với anh mà!”
Quả nhiên, sau lưng vang lên những tiếng
kêu dồn dập của Tần u Mộng.
Diệp Quân Lãng lại không dừng bước chân… Nói đùa gì thế, tên ông đây cũng không phải là “Này”, ai mà biết là cô đang gọi ai?
Nhưng mà Diệp Quân Lãng chưa đi được mấy bước thì đột nhiên cảm thấy quần áo bên hông bị một bàn tay kéo lại, hắn đành phải quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy gương mặt ngọc ngà xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ.
“Tôi bảo này, cô gái như cô cũng hơi to gan quá rồi đó, đang ban ngày ban mặt lại tùy tiện lôi kéo quần áo đàn ông như thế thì còn ra thể thống gì?” Diệp Quân Lãng nói với giọng điệu nghiêm túc, hắn nói tiếp: “Cũng may mà đồng phục trường học phát chất lượng tốt, lỡ mà chất lượng kém hơn chút, cô kéo một cái rách toác, thế chẳng phải là thành ra nữ lưu manh hành xử khiếm nhã với thiếu nam nhà lành à?”
“Sao tôi lại thấy lời nói này cứ như muổn đánh người ta ấy nhỉ?”
“Giả vờ giỏi quá đó!”
Giữa sân, phàm là những ai nghe thấy câu nói của Diệp Quân Lãng thì đều nghẹn họng trợn mắt há hốc mồm.
Đám bảo vệ Ngô Văn Minh, Lý Phi thì lại càng
ước gì có thế thay thế Diệp Quân Lãng, trong lòng bọn họ đều đang hú hét… Anh Lãng, nếu anh không thích thì có thể đổi thành tôi được không, tôi tình nguyện bị cô gái này lôi kéo, cho dù có kéo hỏng quần áo luôn cũng không sao!
Có thế nói, chỉ cần là đàn ông mà nghe thấy câu nói này của Diệp Quân Lãng là đều có cảm giác bị nội thưong đến nỗi phụt máu, một thiếu nữ tuyệt đẹp không vương chút bụi trần đến mức tựa như bước ra từ bức họa chủ động tiến tới lôi kéo làm quen, không biết ơn thì thôi đi, lại còn nói người ta là nữ lưu manh, khiến dư luận không khỏi phẫn nộ.
Tần u Mộng lại không phản đối, cô ấy cười duyên dáng, nói: “Tôi gọi anh, anh lại không thèm để ý đến người ta, nên mới đành phải níu anh lại.”
“Vừa nãy cô gọi tôi? Nhưng mà tên tôi không phải là “Này”.
“Được rồi, nếu đã vậy thì chúng ta chính thức làm quen nhau được không?” Tần u Mộng cười một tiếng, cô ấy nhìn Diệp Quân Lãng chăm chú, nói tiếp: “Xin chào, tên tôi là Tần u Mộng.”
“Rồi sao?”
“Tôi bảo này, anh là đồ đầu gỗ hay là không biết phép lịch sự thế? Người ta đang tự giới thiệu đó, anh cũng phải có qua có lại chứ?” Tần u Mộng buồn bực đáp.
Diệp Quân Lãng mới chợt hiếu ra, hắn nói: “Vậy sao, tôi tên là Diệp Quân Lãng… Tôi nói này cô Tần, cách bắt chuyện của cô có vẻ cũ rích lắm rồi.
Cô Tần?
Cũ rích?
Dù là Tần u Mộng có được dạy dỗ tốt thì khi nghe thấy những lời như vậy cũng bị chọc tức tới nỗi nghiến răng, nhưng đôi mắt cô ấy chợt di chuyến, rồi vừa cười vừa nói: “Vậy được thôi, hay là chúng ta làm quen lại một lần nữa đi. Chú Diệp thể hiện chút cho tôi xem cách bắt chuyện không cũ rích của chú đi, được không?”
Chú Diệp?
Gương mặt Diệp Quân Lãng sa sầm, hắn bị dọa tới mức vội vàng sờ tay lên mặt mình… ừ, làn da săn chắc không chảy xệ, cũng chỉ là có một ít râu lởm chởm lộ ra do hắn không cạo thôi, như này sao có thể bị kêu là ông chú được?
“Không được, không được chút nào.” Diệp Quân Lãng nghiêm túc đáp.
“Vì sao chứ?”
“Tôi mất chén cơm cô nuôi tôi à? Tôi làm bảo vệ, đang đi làm lại đi bắt chuyện với nữ sinh là sẽ bị sa thải.” Diệp Quân Lãng ăn ngay nói thật.
“Phụt…1
Tần u Mộng lại bật cười một tiếng, nụ cười đẹp như hoa, đẹp như sao tụ trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng lóa mắt, cô ấy nói: “Vậy được thôi, anh đế tôi cùng đi làm công việc của anh đi.”
Diệp Quân Lãng nghe không hiểu ý của lời nói này lắm, hắn đang định hỏi lại thì thấy Trần Quân Thiên ở đằng trước đang lạnh lùng bước tới.
Bên cạnh Trần Quân Thiên là ba nam sinh bị hắn đạp bay chỉ với một cú đá.
Diệp Quân Lãng hiểu ra ngay, Trần Quân Thiên chính là ông chủ của mấy tên này.
Thấy sắc mặt lạnh lùng ấy của Trần Quân Thiên, đôi mắt lạnh lùng khi nhìn hắn thì lóe lên ánh mắt “tôi muốn chơi chết anh”, Diệp Quân Lãng lập tức hiểu ra đối phương đến đây tính sổ.
Khóe miệng Diệp Quân Lãng nhếch lên, nở một nụ cười ý nghĩ sâu xa, hắn còn đang rất muốn xem thử xem cái tên ẻo lả này có thủ đoạn gì đây.
Trần Quân Thiên cùng đi tới, trong lòng ứ nghẹn một cơn lửa giận, sắc mặt lạnh lùng tái xanh, không phải chỉ vì ba nam sinh đi theo cậu ta kia lên án với cậu ta đủ mọi hành vi của Diệp Quân Lãng.
Mà nguyên nhân to lớn hơn là, Tần u Mộng mà cậu ta mến mộ bao lâu nay luôn mang thái độ lạnh lùng hững hờ như người lạ, nhưng cái tên bảo vệ Diệp Quân Lãng này rõ ràng mới gặp mặt
lần đầu tiên mà cô ấy lại nhiệt huyết như lửa, thậm chí còn thay đổi tính cách cao ngạo lạnh lùng thường ngày mà đi chủ động làm phiền.
Như này thì Trần Quân Thiên sao mà chịu nổi?
Có thứ gọi là không có so sánh thì không có đau thương.
So sánh thái độ của Tần u Mộng với cậu ta và với Diệp Quân Lãng, trong lòng cậu ta đã tức đến nỗi muổn bùng nố, đương nhiên là cậu ta sẽ dồn hết mọi cơn qiận lên phía Diệp Quân Lãnq rồi.